Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Khách Qua Đường Vội Vã

Khách Qua Đường Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325041

Bình chọn: 7.5.00/10/504 lượt.

ẩm An Nhược hơi sững ngời.

“Tuần thứ năm kể từ khi chúng ta chia tay, anh ở dưới lầu đợi em, cuối cùng thấy em được một người khác đưa về. An Nhược, khi đó anh chỉ đứng cách em có chục mét mà em cũng không nhận ra.”

“Anh đã đến, sao không cho em biết?”

“Khi đó em đang chào tạm biệt Trình Thiếu Thần, đưa mắt nhìn anh ta đi khuất, khi quay đầu lại, khóe miệng em còn vương nụ cười. Anh vốn muốn xuất hiện trước mặt em nhưng trong giây phút đó, anh lại mất hết dũng khí. Đột nhiên anh cảm thấy, nếu để em ra đi như thế liệu có hạnh phúc hơn không. An Nhược đã lâu rồi anh không thấy nụ cười ấy của em nữa. Em đã quyết định chia tay, đó là sự lựa chon cuối cùng của em. Nhìn em vui vẻ như vậy, tại sao anh lại phải phá vỡ hạnh phúc của em thêm một lần nữa? Vì vậy khi đó anh đã chọn cách ra đi, không muốn là m phiền em nữa.”

“Anh sợ…” Thẩm An Nhược bỏ dở câu nói đang định thốt ra. Cô nghẹn ngào, trong tim chợt có những cảm xúc rất kì lạ, đó là những cảm xúc hỗn tạp giữa thương cảm, buồn cười, tức giận và cả không cam lòng. Người đàn ông này có thể đọc vị tình yêu một cách rõ ràng như đang đọc một bản báo cáo, lại có thể nắm bắt những tình tiết lãng mạn trong tình yêu một cách bình thản lạnh lùng, cô vĩnh viễn không phải là đối thủ của anh nên dần dần mới mất đi cảm giác an toàn, liều mạng mà tháo chạy để cuối cùng lại cảm thấy không nỡ. Còn bản thân cô, thật ra sớm đã trở thành một miếng thịt gà nhạt nhẽo mà anh muốn vứt bỏ thật nhanh. Bất luận ra sao thì cô cũng phải cảm ơn anh, cuối cùng giờ đây cô cũng có thể cảm thấy thực sự nhẹ nhõm.

“Đều là chuyện đã qua rồi.” Thẩm An Nhược yếu ớt nói.

“Đúng vậy, đều đã qua, sau này cũng sẽ không lặp lại.” Giọng nói của Giang Hạo Dương so với ban nãy càng trở nên bình thản.

Xe anh đi không quá nhanh nhưng cuối cùng vẫn đến nơi.

“Cảm ơn anh.”

“Anh tiễn em lên lầu, em đi một mình không an toàn.”

“Không cần đâu.”

Sắc trời hôm nay thật kì lạ, là đêm đen nhưng lại sáng rõ như ban ngày. Những tầng mây hạ xuống rất thấp, không khí ẩm mà oi nồng.

“Chắc là sắp mưa, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa to, anh về đi, lái xe cẩn thận.”

“Anh tiễn em đến hành lang.”

Thẩm An Nhược không nói thêm, chỉ yên lặng cúi đầu bước đi, cảm giác Giang Hạo Dương chỉ ở cách cô vài bước chân. Hơi thỏe và từng bước đi của anh nhẹ nhàng, như không hề có tiếng động.

Cô cầm chìa khóa mở cửa, nghe giọng nói của Giang Hạo Dương nhẹ nhàng vang lên sau lưng mình: “An Nhược, bảo trọng.”

Thẩm An Nhược bước vào phòng, lúc này cô dường như đã mất hết sức lực, đôi chân mềm nhũn ra, cứ thế ngồi gục trên thảm. Cô ngồi như vậy một lúc lâu, đầu có ong ong trống rỗng, tim đập loạn nhịp làm lồng ngực đau nhói. Cô không muốn nghĩ đến những chuyện đã qua nên đã chấp nhận chọn cách bỏ chay. An Nhược đứng lên, vào bếp lấy ra chai rượu trắng, mở nắp uống một ngụm lớn. Hơi cay xộc lên khiến cô ho sặc sụa, nước mắt không ngừng rơi xuống. Khi hơi rượu bốc lên cũng là lúc cô thấy mọi thứ trở nên rõ ràng, nhịp tim dần ổn định trở lại, cô đứng đó tự cười bản thân mình.

Lần đó làm cá không có rượu, cô nhờ Trình Thiếu Thần đi mua giúp một chai, anh loanh quanh chán trong siêu thị rồi mua về một chai rượu Ngũ lương2 đóng hộp tinh tươm. Khi đó Thẩm An Nhược trêu anh một trận, không ngờ hôm nay nó lại giúp cô trị tâm bệnh của mình. Dù sao thì rượu ngon vẫn đúng là rượu ngon, lúc đưa vào miệng hơi khó chịu, nhưng khi đã uống thì lại rất sảng khoái, cô uống hết ngụm này đến ngụm khác, chớp mắt chai rượu chỉ còn lại một phần ba. Bản thân tự thấy mình thật đáng sợ, nhớ lại lúc đọc Cuốn theo chiều gió, Scarlett uống trộm rượu, xong còn lấy nước hoa súc miệng, cô cũng sợ mình trở thành một con sâu rượu nên nhân lúc còn tỉnh táo vội chạy vào bếp cất chai rượu ở chỗ cao nhất.

Rượu Ngũ lương2: được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: Cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng là ‘ba chén tràn hứng khỏi, một giọt cũng lưu hương’. Đây là một loại rượu rất đắt của Trung Quốc.

Lần đầu tiên Thẩm An Nhược uống rượu là do Giang Hạo Dương dạy cô, khi đó cô học năm thứ nhất, anh chưa tốt nghiệp, cả hội bạn bè hẹn nhau cuối tuần lên núi Thái Sơn ngắm mặt trời mọc, anh cũng kéo cô đi cùng, buổi chiều vội vàng lên xe lửa, gần tối mới bắt đầu xuất phát từ Đại Miếu, leo một mạch đến đình Ngọc Hoàng. Rạng sáng, nhiệt độ bỗng giảm xuống thấp, ánh đèn trên đỉnh núi tưởng như xa tít tắp. Thẩm An Nhược vừa lạnh vừa đói thể lực cạn kiệt. Giang Hạo Dương dìu cô đi một đoạn rồi đưa cho cô một chai rượu nhỏ: “Em uống một chút đi, sẽ thấy ấm và khỏe hơn.” Cô uống một ngụm, vị rượu xộc lên tận đỉnh đầu, quả nhiên rượu chảy đến đâu thấy người ấm đến đó, lúc đó xem nhãn thì mới biết hóa ra rượu này nặng gần bốn mươi độ. Giang Hạo Dương vẫn luôn ở sát cạnh cô, lúc leo tới Thập Bát Bàn, hình như còn để cô dựa hẳn vào người mình mà đi. Khi ấy hai người vẫn chưa thực sự thân thiết, nhưng trong tình huống lúc đó, bất luận là ai đưa tay ra cho cô, cô vẫn sẽ cảm kích mà nắm lấy. Trước khi mặt trời mọc, không khí vô cùng lạnh lẽo, cô đã mặc áo choàng