XtGem Forum catalog
Khách Qua Đường Vội Vã

Khách Qua Đường Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325053

Bình chọn: 8.5.00/10/505 lượt.

dài và dày mà vẫn lạnh run. Giang Hạo Dương lại đưa chai rượu qua cho cô, lần nay cô uống hết cả già nửa chai rượu nhỏ làm Giang Hạo Dương hoảng sợ: “Em không say đấy chứ.”

“Không đâu.”

“An Nhược, em có tố chất làm sâu rượu đấy.” Anh cởi chiếc áo khoác to trên người mình đưa cho cô. Trên đầu họ là bầu trời đêm trong vắt, những ngôi sao lấp lánh trên trời, trong suốt cuộc đời mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sao như hôm ấy, trong mắt cô chỉ còn ánh cười của anh và bầu trời sao lấp lánh. Sáng sớm hôm đó, mặt trời bị tầng tầng lớp lớp mây mù che phủ, cuối cùng họ không có cơ hội ngắm mặt trời mọc. Nhưng trong kí ức của Thẩm An Nhược đã có thêm một bầu trời đầy sao, bầu trời sao lấp lánh như vậy cô đã không còn nhìn thấy dù vài năm sau cô có lên núi Thái Sơn lần nữa.

Thật đáng buồn, có lẽ bản thân cô thật sự có khả năng để trở thành con sâu rượu. Uống gần hết nửa chai rượu Ngũ lương mà vẫn thấy tỉnh táo, đã vậy vẫn còn sức để nhớ lại chuyện xưa.

Ánh chớp đầu tiên lóe lên, hệ thống chiếu sáng trong phòng đột nhiên tắt ngúm, bốn bề chỉ còn là bóng tối bao phủ, giơ tay ra cũng không thấy năm đầu ngón tay. Trong căn phòng tối om, Thẩm An Nhược thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ hãi chỉ muốn hét lên, cuối cùng bịt chặt lấy hai tai, mấy giây sau đó là liên tiếp những tiếng sấm rền vang bên ngoài khiến cô dù có bịt tai vẫn nghe thấy.

Cô vốn sợ bóng tối và những ngày có dông, hồi nhỏ mỗi khi có sấm sét, ông nội sẽ bịt tai, che hai mắt cô lại, ôm lấy cô đi đi lại lại trong phòng, bằng không cô chỉ cần nghe thấy tiếng sấm thì sẽ khóc rất to. Cô vĩnh viễn không thể quên cái đêm của nhiều năm về trước, cũng là một đêm mưa to sấm chớp như đêm nay, cô giật mình tỉnh dậy có thể là vì tiếng sấm cũng có thể là vì đau quá, lúc cô xuống khỏi giường thì bỗng nhiên nhìn thấy máu loang lổ trên ga giường màu trắng. Cô sợ đến mức muốn hét lên mà không nổi, hoảng hốt chạy đến mở cửa phòng bố mẹ nhưng trong phòng không một bóng người. Ngoài cửa sổ, những ánh chớp vẫn tiếp tục lóe lên, hình như muốn đập vỡ tất cả, mấy giây sau, căn phòng chìm vào bóng tối, có lẽ sét đã đánh đứt dây cáp điện. Thẩm An Nhược cuộn mình trong chăn, ngồi co ro trên mặt đất run rẩy, muốn khóc mà không khóc được. Cho đến tận sáng hôm sau, khi cha mẹ với đôi mắt sưng đỏ trở về nhà, cô mới biết người thương yêu cô nhất, ông nội của cô, đã bỏ cô mà đi. Sau này lớn lên, mỗi khi có tiếng sấm chớp, bóng tối, máu tươi và cái chết đã trở thành nỗi sợ hãi của cô, cả đời cô không thể quên được.

Tiếp chương 8

Vậy mà đêm nay, những kí ức về đêm đó lại tái hiện một lần nữa, rõ ràng hơn bao giờ hết. Thẩm An Nhược dán mình vào góc tường chậm chạp lần mò, mỗi giây trôi qua đều cảm thấy đau đớn, cô nhớ trong túi xách của mình có chiếc đèn pin nhỏ, rõ ràng chỉ cách mấy mét mà như không thể tiến lại gần. Lại một ánh chớp nữa lóe lên, cô cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cũng nhờ đó mà cô nhìn thấy đường đi, vội vàng chạy ra đến cửa, sờ được chiếc túi xách vẫn nằm trên mặt đất. Cô muốn tìm đèn pin nhưng cuối cùng lại rút điện thoại ra, ánh sáng le lóe của chiếc điện thoại đã cứu cô, cô muốn nghe thấy giọng nói của một ai đó để tự an ủi bản thân rằng cô không bị Thượng đế ném lên một hoang đảo nào đó. Điện thoại ấn nút ‘Gọi đi’ cô mới nhận rõ là cuộc gọi cho Trình Thiếu Thần, cô không định tìm số của anh nhưng chẳng hiểu sao lại ấn luôn vào cuộc gọi nhỡ mà trước đó anh đã gọi. Cô vội vàng cúp điện thoại nhưng Trình Thiếu Thần đã bắt máy. Khi giọng nói của Trình Thiếu Thần từ nơi nào đó vang lên, Thẩm An Nhược cảm thấy sự sợ hãi của mình bỗng vơi đi rất nhiều.

“…”

“Thẩm An Nhược, em có đó không? Tại sao không nói gì?”

“…”

“Mưa dông thì không nên nghe điện thoại, rất nguy hiểm, về sau phải chú ý.”

“…”

“Sao em không nói gì? Em uống rượu hả?”

“… Sao anh biết?” Thẩm An Nhược cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh để mởi lời.

“Anh ngửi được mùi rượu.” Trình Thiếu Thần cười. Thẩm An Nhược bỗng cảm thấy an tâm hơn phần nào.

“Tìm anh có việc hả?”

“Không có gì, em gọi nhầm số, em cúp máy ngay đây.”

“Có tài liệu của em để quên trên xe anh, cần anh mang sang cho em không?”

“Không cần, cũng không gấp. Anh giải quyết xong việc ở công ty rồi hả?”

“Ừ.”

Cuộc điện thoại bỗng rơi vào im lặng. Lại một tiếng sấm vang lên, theo bản năng Thẩm An Nhược để điện thoại xa ra một chút, đang định tắt đi thì nghe tiếng Trình Thiếu Thần vang lên: “Thẩm An Nhược, em đang khóc hả?”

Cô chết lặng, vừa rồi rõ ràng cô có khóc, nhưng chính cô cũng không nghe thấy tiếng khóc của mình, cô tự hỏi có phải Trình Thiếu Thần đang đứng đối diện trong đêm tối mà cô không nhìn thấy anh hay không, đột nhiên nỗi sợ hãi lại ùa về. “Tòa nhà bị cắt điện rồi, em rất sợ bóng tối.” Hình như cách nói này có thể lấy lại cho cô chút ít thể diện.

Tiếng cười của Trình Thiếu Thần vang lên trong điện thoại: “Không bị cắt điện đâu, chỉ có phòng em là tối thôi, chắc là đứt cầu dao.”

Cầu dao tổng nằm cửa chính, ngay trên đầu cô. Mở được đèn pin trong túi xách, quả nhiên là cầu dao tổng bị đóng.