
làm mọi thứ vì Long Hiểu Ất, không thể lý giải nổi tại sao hoàng gia gia lại bắt hắn rời hoàng cung vào lúc này. Điều
không thể lý giải nổi nhất là, tại sao người lại không cho hắn cả cơ hội nhìn mặt người lần cuối. Người đã sớm có kế hoạch đẩy hắn rời kinh để
dành thời gian cho Long Hiểu Ất kế vị sao?
Lẽ nào hắn chỉ là giống hình bóng người khác từ đầu đến chân mà thôi sao?
Hắn bước vào trong phủ thì chỉ thấy ai đó lén lén lút lút từ trong phòng đi ra. Sau khi thăm dò, người đó đi ra hướng cổng phủ mà không hề để ý sự
xuất hiện của hắn và bị hắn giơ tay kéo lại trong phạm vi kiểm soát của
mình. Còn chưa đợi người đó kịp phản ứng thì hắn đã dùng trọng lượng cơ
thể mình đè lên vai người đó.
- Đi đâu? - Hắn truy hỏi. Vì bộ dạng của nàng như muốn bỏ chạy, bỏ lại hắn một mình.
- Tôi tôi… tôi ra ngoài đi dạo thôi. - Nàng trả lời bừa nhưng cảm thấy vai mình nặng trịch thì hoài nghi vỗ vỗ hắn.
- Vương gia sao thế? Phiên vương đó gọi Vương gia đến. Ông ta bắt nạt
Vương gia sao? - Cháu của nàng bị bắt nạt, làm thẩm thẩm có nên an ủi
một chút không? Hơn nữa… cha chồng hoàng đế vừa về trời. Từ nhỏ hắn đã ở bên người nên chắc chắn là rất buồn.
- Ồ… Ta cứ tưởng đến cả cô cũng bỏ ta đi.
- …
- Sao người cô lại cứng đơ ra vậy? Lẽ nào cô thật sự muốn bỏ ta đi? - Hắn cố ý châm chọc, nhếch môi nhìn nàng: - Cô muốn chạy đi đâu? Một mình
quay lại thành Lâm Dương tìm Thập cửu thúc của ta sao?
- … Tôi…
- Cô sẽ không làm thế, đúng không? - Hắn nhếch môi cười thật thật giả giả khiến nàng không hiểu gì. Dường như trước mắt nàng không phải một đứa
trẻ dễ nói chuyện: - Cô đã nói cô sẽ bảo vệ ta, cô quên rồi sao?
Nàng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nàng đã sớm quên chuyện này từ lâu rồi
vậy mà hắn vẫn còn nhớ như mới xảy ra vậy. Vào lúc then chốt này, hắn
lại nhắc đến nó để giữ chân nàng. Hắn không thể thả nàng đi như lần
trước. Nếu như trò đùa lần đó khiến nàng cảm thấy hắn hoàn toàn có thể
buông tay và ngoan ngoãn làm cháu chồng của nàng, thì vào lúc này, khi
hắn đã chẳng còn gì, nàng nhận ra rằng, hắn chỉ còn có nàng, người đang
bị hắn ôm trong lòng, là thứ vẫn đang tồn tại, vẫn tỏa ra hơi ấm.
Long Tiểu Hoa cảm thấy Cung Diệu Hoàng đang run rẩy. Hắn run rất mạnh như
người bị rét cóng, cố sống cố chết ôm lấy nàng để có được hơi ấm. Nàng
không dám ngoái đầu lại nhìn vẻ mặt hắn mà đành phải kiễng mũi chân,
buông lỏng bờ vai cho hắn ôm một chút. Ít nhất hắn cũng không phải cúi
gập người đau khổ như vậy. Câu nói bừa của nàng khiến nàng cảm thấy hối
hận. Nàng luôn mạnh miệng nhưng lại chẳng làm được gì. Rõ ràng là nàng
muốn bỏ rơi hắn, bỏ trốn, vứt lại mọi thứ vì nàng đang mang theo mình
chiếc ngọc ấn mà bản thân không biết phải làm thế nào.
Cái ôm của nàng khiến Cung Diệu Hoàng bình tĩnh hơn. Nó như một lời hẹn
ước, giống như nàng đã hứa với hắn điều gì đó. Hắn từ từ lùi ra khỏi
vòng tay nàng, ánh mắt hắn nhìn xuống đôi môi khô khốc của nàng, thăm dò như muốn cúi người chạm vào nó. Đôi đồng tử đen của hắn thoáng lay động nhưng đôi mắt nàng vẫn chưa khép lại. Hắn nhìn thấy bóng hình mình
trong đó, giống như hắn mà lại không phải hắn. Cái bóng đó trông như đã
mất hết lòng kiêu ngạo, đánh mất sự tự tin, lại càng giống với kẻ kia,
khiến hắn cảm thấy vô cùng căm ghét. Hắn cố sức đẩy nàng ra, mím chặt
đôi môi, thấp giọng nói:
- Tại sao ai cũng đều coi tiểu vương là cái bóng? Tại sao ai cũng coi
tiểu vương là kẻ đó, chẳng ai có thể coi tiểu vương là tiểu vương?
- …
- Cô cũng vậy. Hoàng gia gia cũng vậy. Dù sao từ đầu đến cuối, hai người đều chỉ coi tiểu vương là cái bóng của hắn mà thôi.
Bịch!
Hắn đẩy mạnh nàng ra khiến nàng lảo đảo. Một vật cứng từ trong váy nàng rơi bịch xuống đất. Vật màu xanh lấp lánh, óng ánh tuột ra khỏi mảnh vải
đen đập ngay vào mắt Cung Diệu Hoàng.
Tất nhiên hắn không hề xa lạ gì với vật này.
Ngọc ấn…
Đó là ngọc ấn… minh chứng cho thân phận quân vương một nước.
Long Tiểu Hoa sợ hãi ngây người. Nàng không nhúc nhích nổi. Nàng lén nhìn
Cung Diệu Hoàng nhưng chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn ngọc ấn mà không hề
cúi người xuống nhặt, dường như đó chẳng qua chỉ là một hòn đá vô giá
trị mà thôi. Hắn buông ánh mắt nhìn về phía nàng, nhếch môi hỏi:
- Tiểu vương hỏi cô, cô muốn giao nó cho ai? Ta hay là Long Hiểu Ất?
Nàng bị câu hỏi dứt khoát của hắn làm cho giật mình, mấy máy môi, muốn giơ
tay ra kéo hắn. Ánh mắt hắn nhìn nàng lúc này đã thiếu đi vài phần ngỗ
ngược, vô lễ, lại có thêm đôi chút trách cứ và mong đợi. Nàng không phải hoàng gia gia, hắn biết sự lựa chọn của nàng là vô ích nhưng chỉ cần
nàng cho hắn một lời khẳng định, thì dù không đáng kể, hắn cũng cảm thấy như vậy đã đủ mãn nguyện rồi.
Cung Diệu Hoàng đã nghĩ sai rồi. Bộ dáng của hắn lúc này không hề giống phu
quân của nàng, mà chính là giống nàng ngày đó khi bị “cha” bỏ rơi ở lại
thành Đồng Khê. Nàng và hắn đã làm rất nhiều chuyện chỉ vì muốn đổi lấy
câu khen ngợi và lời khẳng định chắc chắn. Điều khác nhau là hắn quá ưu
tú, hắn có thể làm tốt mọi thứ, còn nàng lại như thứ bùn nhão không thể
dựng thành t