
… cái tên tiểu tử nói “sẽ
hoàn trả lương thực trong vòng bốn năm” kia không dễ nói chuyện đâu.
Bạch Trì Như Ý chau mày nhìn Long Tiểu Hoa mà không nói gì, sau đó quay đầu trông ra màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ.
Cùng một màn đêm bao trùm lên hoàng cung phiên quốc, Cung Diệu Hoàng ngồi
ngắm ánh trăng tàn mờ ảo trên bầu trời cao ngoài cửa sổ.
- Diệu tiểu vương gia, đề nghị của cô vương thế nào? Vương gia có đồng ý không?
Cung Diệu Hoàng nhếch môi không nói, hắn nhìn xuống tấm thảm đỏ dưới chân
mình. Phiên vương đó hiểu được tâm tư của hắn, cười nhạt rồi nhẹ nhàng
lên tiếng:
- Cô vương hiểu tình cảm giữa Vương gia và hoàng gia gia của mình rất sâu đậm. Ông ta đột nhiên qua đời nên trong lòng Vương gia rất buồn, nhưng
người làm việc lớn thì không thể để chuyện tình cảm xen vào. Sinh lão
bệnh tử là do trời định nhưng ai vua ai giặc không do trời quyết, càng
không do người chết sắp đặt. - Ông ta liếc qua bức thư cấp báo từ trung
nguyên đặt ở trên bàn nói tiếp: - Lẽ nào Vương gia cam lòng để Thập cửu
thúc của mình đoạt ngôi kế vị sao? Hay là… hắn vốn không muốn đoạt ngôi
mà chính do hoàng gia gia của Vương gia có ý truyền ngôi cho hắn nên mới sai Vương gia đến phiên quốc để Vương gia không thể trở về ngay được?
Cung Diệu Hoàng cắn môi, tay hắn nắm chặt, không hề nói một lời nào.
- Cô vương vốn không định nhúng tay vào chuyện trung thổ của các người
nhưng nghĩ đến tình cảm sâu nặng của Diệu tiểu vương gia và Hoàng đế thì ngôi báu đó sớm muộn gì cũng thuộc về Vương gia, nhưng bây giờ tình
hình không lạc quan như chúng ta nghĩ. Tuy cô vương không biết vì sao
Huyên vương gia lại không loan tin Tiên hoàng qua đời nhưng chúng ta đều biết ý đồ của hắn. Tin tức từ trung thổ báo về, ngự y hoàng cung đã
tuyên cáo hoàng gia gia của Vương gia chết vì thuốc độc của nước ta. Khi hai chúng ta đang đàm phán hòa bình, cô vương lại đi sai người hạ độc
hoàng gia gia của Vương gia sao? Vương gia có tin không? - Vương thượng
liếc nhìn thăm dò nhưng Cung Diệu Hoàng vẫn không nói lời nào.
- …
- Rõ ràng là hắn đã hạ độc hoàng gia gia của Vương gia và muốn làm cho
cuộc đàm phán giữa chúng ta sụp đổ, đồng thời gieo rắc chiến tranh,
khiến Vương gia mang tội phản quốc, mang họa sát thân.
Cung Diệu Hoàng hít một hơi thật sâu, nhếch môi buông mấy từ:
- Tại sao lại là tiểu vương?
- Hừ! Với quan hệ giữa Huyên vương gia và cô vương, hai nước không thể
chung sống hòa bình được. Vì hòa bình bang giao, không gây chiến tranh
nên cô vương quyết tâm giúp Vương gia lên đài.
Ánh mắt Cung Diệu Hoàng hơi lay động nhưng vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh đợi Vương thượng nói hết câu.
- Đương nhiên, để giúp Vương gia thì Vương gia cũng phải cho cô vương
được yên tâm. Cách tốt nhất là một cuộc hôn nhân. Công chúa của cô vương không làm bẽ mặt Vương gia đâu. Cô nương trong lòng Vương gia cứ để
trong lòng đi. Khi đã có giang sơn trong tay rồi, nói chuyện mỹ nhân
cũng không muộn.
-…
- Diệu tiểu vương gia nên biết, nếu Vương gia từ chối chuyện hôn nhân cô
vương đề nghị, lại thêm chuyện cô vương bị Huyên vương gia đổ tội hạ độc thì chuyện hòa ước giữa phiên thổ và trung nguyên sẽ sụp đổ tại đây.
Biên cương hai nước sẽ mãi không có ngày yên bình, chiến tranh loạn lạc
ắt sẽ nổi lên. - Ánh mắt Vương thượng nhìn chăm chú rồi nói tiếp: - Với
tài trí của Diệu tiểu vương gia hẳn có thể vượt qua chuyện này.
Cung Diệu Hoàng chỉ nhớ từ đầu đến cuối mình không hề nói câu nào. Đầu hắn
vang lên lời của người đưa tin, hoàng gia gia qua đời rồi. Hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã đứng dưới mái hiên phủ đệ ngây người ra một
lúc.
Nhớ lại lúc rời kinh, ân sư đã từng nói với hắn thế này. Bây giờ Thánh
thượng trọng dụng hắn như vậy. Nếu hắn có thể ký được hòa ước, đem lại
mối hòa hảo bang giao với phiên quốc thì ngôi vị hoàng đế chắc chắn sẽ
thuộc về Diệu tiểu vương gia hắn. Lúc đó, hắn chỉ cười, đầu hắn nghĩ đến lúc trở về kinh thành vào mùa xuân. Hắn sẽ đến mừng thọ hoàng gia gia
và dâng lên người đại lễ là tờ hòa ước hắn đã ký được.
Hoàng gia gia tuổi cũng đã cao, còn chưa biết có thể qua được mùa đông này
hay không. Trong lòng họ đều đã có tính toán. Từ nhỏ, hắn đã được đưa
vào cung. Người thân thiết nhất với hắn không phải là cha mẹ mà là ông
nội. Mặc dù không có ai thương yêu bảo vệ hắn một cách chân thành nhưng
hắn cũng vẫn được cưng chiều. Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tại sao
hoàng gia gia lại cưng chiều hắn, cho đến khi hắn gặp Bạch Phong Ninh.
Bạch Phong Ninh đã nói khi nào hắn gặp một ai đó rồi hắn sẽ hiểu.
Sự ân sủng này không phải từ trên trời rơi xuống, không phải là tình thân. Hắn chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều hoàng tôn. Nguyên nhân thật sự là vì hắn có bề ngoài và cá tính giống như Thập cửu hoàng tử, người
gặp họa lớn từ mười năm trước.
“Ngươi nói đùa với tiểu vương sao? Tiểu vương giống kẻ lang thang bất tài đó sao?”, hắn đã nói chắc như đinh đóng cột. Nhưng lần đầu tiên gặp Long Hiểu Ất
thì suy nghĩ của hắn đã dao động. Hắn không thể lý giải nổi tại sao
hoàng gia gia hắn lại