XtGem Forum catalog
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326815

Bình chọn: 7.00/10/681 lượt.

dạy được thì

đừng có làm cha. Con trai không thi đỗ thì trách người làm cha không dạy dỗ cho con. Thế mà ngươi còn dám trách Vương thượng sao? Các ngươi ăn

gan hùm gan báo rồi hả?

Người đó cúi gằm xuống, chuẩn bị bỏ đi thì bị Cung Diệu Hoàng nhanh tay tóm

lấy cánh tay kéo lại. Hắn cậy mình là người phiên thổ to lớn, cho rằng

tiểu tử trung nguyên này không phải là đối thủ của mình nhưng nào ngờ

chỉ bị một cánh tay tóm lại mà đã không nhúc nhích được, mồ hôi túa ra,

ánh mắt đầy sát khí nhìn Cung Diệu Hoàng chằm chặp.

Cung Diệu Hoàng thấp giọng nói:

- Này, bà viết tiểu thuyết, phiền bà dịch giúp tôi vài câu với tên khốn này.

- Hả? Dịch gì vậy?

- Bốn năm.

-…

- Cho tiểu vương thời gian bốn năm, nhất định tiểu vương sẽ trả lại số

lương thực đã vay phiên thổ. Đến lúc đó sẽ không nợ nần gì nữa.

Lần này thì Long Tiểu Hoa dù không nghe được cũng hiểu được đại khái những

lời của người phiên thổ kia. Nàng cắn môi nhìn thái độ của Cung Diệu

Hoàng. Nàng biết, hắn là người đàn ông có hoài bão, không cam lòng. Hắn

nổi giận vì danh dự đất nước bị người ta lăng nhục. Nàng cũng đã từng

chứng kiến cơn giận đó ở phu quân của mình. Đó là bộ dạng hung dữ khu

phu quân nàng chỉnh lý quốc khố. Cơn giận nổi lên vì đất nước, vì chính

bản thân, vì hận mọi thứ không hoàn hảo, thế nên phu quân mới nghiêm

khắc với nàng như vậy.

Sợ nàng có chuyện.

Vì lý do bốn chữ đó nên phu quân không muốn cho nàng đến phiên thổ. Nàng

nghĩ phu quân lo nàng không quen đồ ăn, nơi ở. Nhưng sự thực lại chính

vì phu quân không muốn nàng phải đối diện với nỗi nhục này.

Long Tiểu Hoa cúi đầu đi theo sau Tiểu Như Ý, không dám ngẩng lên nhìn Cung

Diệu Hoàng đi như bay phía trước. Dường như hắn đang dồn hết cơn giận

vào bước chân.

Tiểu Như Ý huých huých Long Tiểu Hoa ra hiệu cho nàng đi an ủi nam nhân vật

chính của mình nhưng nàng lắc đầu. Lòng nàng đang rối bời vì nàng có một chiếc ngọc ấn. Bất luận là thật hay giả thì nàng cũng phải giấu nó

xuống gầm giường để ba bông hoa ngày đêm canh giữ. Nếu thật sự là ngọc

ấn thì tại sao cha chồng hoàng đế lại giao nó cho nàng chứ? Người muốn

nàng giao nó cho ai đây? Phu quân của nàng hay là cháu trai nàng?

- Ai da ai da! Thật ngại quá! Ta vốn muốn dẫn hai người đi thưởng thức đồ ăn phiên thổ. Thật không ngờ lại gặp phải loại cặn bã đó làm mọi người

mất cả hứng. Ta… ta mời, ta chịu trách nhiệm. Chúng ta tiếp tục đi ăn

nhé.

Cung Diệu Hoàng bỗng dừng lại, ngoái đầu hỏi Bạch Trì Như Ý:

- Bà là ai? Tại sao người đó nghe đến tên bà thì lại ngây người ra?

- Ta ư? Ta không phải là người quan trọng đâu.

- Bà nói hay không?

- Được được được. Hôm nay tâm trạng cậu không tốt. Ta nói là được chứ gì? - Bạch Trì Như Ý ngáp dài một cái rồi kéo Long Tiểu Hoa đang suy tư

phía trước. - Ai da! Cậu biết rồi đấy. Trong hoàng cung, hoàng đế có

nhiều thê thiếp là chuyện thường tình. Năm xưa người phiên quốc và người Hán không thông hôn. Con cái sinh ra không được giữ lại. Cha ta chính

là phụ thân của Vương thượng bây giờ đã ôm ta ra khỏi cung nuôi dưỡng

nên không ai dám chọc giận ta cả.

- …

- Thế nên ta không cần cái quan hệ huyết thống này nhưng lê dân vẫn biết

nguồn gốc của ta, không thay đổi được. Chớ có nói rằng trung nguyên các

người không có thái độ coi thường phiên thổ giống như thái độ coi thường trung nguyên của kẻ ban nãy. Cái tư tưởng Hán - phiên hòa hảo một khi

còn nằm trong tay đương kim thánh thượng của các người thì cứ coi như

chuyện không còn hy vọng. Liệu vị hoàng đế đó có thể làm gì để sửa đổi

cái thành kiến lâu đời này chứ? - Khi hai dân tộc cùng nhau chung sống

hòa bình mà mỗi bên vẫn giữ phong cách, định kiến của mình thì thái độ

của những người trên cao là vô cùng quan trọng. Tuy rằng chỗ nào cũng

đều có những kẻ ngu ngốc bảo thủ, nhưng nếu thái độ của những người đứng đầu tích cực, thì cuối cùng cũng vẫn dung hợp được thôi.

Cung Diệu Hoàng không nói nhưng ánh mắt lại đầy thâm ý, nhìn lên bầu trời không sao thăm thẳm.

Tiểu Như Ý mỉm cười. Dường như bà nghĩ đến điều gì đó rồi lại nói:

- Nhưng ta đã có kinh nghiệm ứng phó với những chuyện như thế này. Cậu và Hiểu Ất thật không hổ là chú cháu, bề ngoài giống nhau thì không nói,

đến cả cung cách nói chuyện cũng rất giống nhau.

Cung Diệu Hoàng khó chịu trước câu nói đó, quay sang nhìn Bạch Trì Như Ý

đang ngẩng đầu ngắm thinh không, lại thấy bà cười nói với Long Tiểu Hoa:

- Cô có biết Hiểu Ất đã làm gì mà khiến cho Tiểu Phong Ninh nhà ta cứ khăng khăng một mực đòi theo hắn không?

Long Tiểu Hoa ngây người nhưng khẽ lắc đầu. Dường như Hiểu Ất chưa từng nói

với nàng về chuyện quá khứ. Thân thế của hắn là điều cấm kỵ không được

nhắc đến.

- Khi hắn làm đại chưởng quỹ ở khách điếm nhà cô, không phải hắn thường ra ngoài làm ăn buôn bán sao?

Trong những ngày ấy, cũng là tình cảnh này, người ta đã lăng nhục, chửi mắng

mẫu phi của hắn lấy chồng xa. Lúc đó, ánh mắt hắn giống hệt như ánh mắt

của cháu cô, u ám và đáng sợ.

- … - Hóa ra ở bên ngoài hắn chịu khổ, chịu ấm ức nhiều như thế, vậy mà

một lời than thở nàng cũng chưa