
không có hứng thú với đàn bà thì hôn nhân
chẳng lâu bền được đâu. Con à, con phải cẩn thận đấy!
- Mẹ ơi, con nên làm thế nào?
- Con à, theo mẹ thì con nên sớm có bầu đi!
- Tại sao ạ? - Y Đồng khó hiểu hỏi.
- Con có bầu rồi thì sẽ buộc được trái tim của nó. Đàn
ông có trách nhiệm sẽ không thay lòng đổi dạ nữa. Hơn nữa, bố mẹ đã lớn tuổi
rồi, cũng muốn sớm được bế cháu ngoại!
- Nhưng hiện giờ anh ấy không muốn có con sớm, biết là
thế nào ạ?
- Đồ ngốc, nó nói nó không muốn là con không muốn luôn
à? Con phải lén bày trò mà tạo ra chuyện ngoài ý muốn chứ!
- Trước đây anh ấy toàn sử dụng biện pháp an toàn, vô
cùng cẩn thận. Giờ lại không chịu động đến con, con có muốn có bầu cũng khó!
- Thế thì phải xem con ra sao rồi!
- Nhưng con thấy anh ấy rất phiền phức, lúc đầu đúng
là không nên lấy anh ấy!
- Con à, con nghĩ thế là sai rồi! Hồi đó bố mẹ đồng ý
chuyện cưới xin của con là bởi vì nhà nó ở nông thôn, mọi chuyện sẽ dễ dàng
hơn!
- Tại sao ạ?
- Nhà nó ở nông thôn, chắc chắn không thể mua nổi nhà
ở thành phố, sau khi cưới sẽ phải dọn về nhà ta ở, ở rể chẳng khác gì “chó chui
gần chạn”. Chẳng mất chút sức lực nào mà bố mẹ vẫn có được cái lợi lớn, sau này
sẽ có người chăm sóc lúc tuổi già.
- Ừm, lúc ấy con cũng nghĩ như vậy, nhưng mà khó sống
với anh ấy quá!
- Con phải nhẫn nhịn, đợi đến khi con có bầu rồi lập
tức yêu cầu nó dọn về đây ở, con nói là ở nhà điều kiện tốt hơn, có lợi cho
việc dưỡng thai, nó sẽ phải đồng ý thôi!
- Mẹ à, ý này hay đấy!
- Đợi nó chuyển vào nhà ta rồi, nó làm gì cũng phải
nhìn sắc mặt người nhà ta, lúc ấy chúng ta sẽ nắm quyền chủ động, bảo nó làm gì
nó phải làm cái nấy. Chúng ta sẽ ngày ngày bắt nó dọn dẹp, rửa bát giặt quần
áo, cọ nhà vệ sinh... Ha ha... Thế là chúng ta được nhàn thân rồi!
- Thế có được không mẹ?
- Chắc chắn là được! Con nghĩ mà xem, nó ở trong nhà
ta, ít nhất con cũng không bị nó bắt nạt còn có thể tránh được mâu thuẫn với mẹ
chồng, lợi để đâu cho hết!
- Đúng đấy, người ta thường nói mẹ chồng với nàng dâu
như oan gia, đặc biệt là mấy bà nhà quê, không có văn hóa, bẩn thỉu, thật đáng
sợ!
- Còn nữa, sau này các con sinh con rồi, sẽ nhập hộ
khẩu vào nhà chúng ta, theo họ của chúng ta. Bố mẹ con không có con trai nhưng
vẫn có thể ôm cháu nội, còn gì vui hơn hả con?
- Mẹ à, thế thì con phải làm sao?
- Con phải làm thế này này...
- Vâng ạ, để con thử xem!
- Ừ, con nhớ cho kĩ, về nhà rồi thì chớ có ương bướng,
ngang ngược nữa!
Nhờ có sự hướng dẫn của mẹ mà Y Đồng cảm thấy dễ chịu
hơn nhiều, cô ở lại nhà mẹ đẻ vài hôm rồi về nhà. Trước khi về nhà, cô đến bách
hóa mua hai bộ đồ lót cực kì sexy, lại mua thêm hai chai nước hoa Pháp, tất cả
hết hơn 3000 tệ. Quan điểm của Y Đồng là, đàn bà phải phóng tay một chút vì bản
thân.
Về đến nhà, Y Đồng chủ động giặt quần áo, nấu nướng.
Thái độ của cô cũng dịu dàng hơn hẳn. Điều kì lạ là Văn Bác chẳng hề tỏ chút
vui mừng nào với những biểu hiện khác thường của cô. Y Đồng chửi thầm trong
bụng: Mẹ kiếp, tôi sẽ coi anh như một thằng khờ!
Buổi tối lúc đi ngủ, Y Đồng liền nhẹ nhàng cọ cọ vào
người Văn Bác, hi vọng sự chủ động của mình cộng với sự gợi cảm của cơ thể đàn
bà sẽ đánh thức ham muốn của Văn Bác. Nhưng Y Đồng hoàn toàn thất vọng, Văn Bác
ngủ say như chết, hoàn toàn chẳng có phản ứng gì.
Y Đồng tâm trạng rối bời, chẳng thấy buồn ngủ chút
nào. Cô ngồi dậy, bật đèn ngủ lên, ngắm nhìn ông chồng đang say ngủ trong ánh
đèn mờ mờ, nhớ lại cảnh tượng những ngày đầu hai người mới kết hôn. Lúc ấy Văn
Bác rất ân cần, rất quan tâm và dịu dàng với cô, cũng rất chủ động trong chuyện
quan hệ, luôn luôn đóng vai trò là người “cầm cương”. Còn cô thì khép mình nằm
trong vòng tay anh, hưởng thụ dư vị của hạnh phúc... Đến giờ thì tất cả những
thứ ấy đều không còn. Cô thật không hiểu nổi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tại sao hạnh phúc lại biến mất nhanh như một ngôi sao băng? Đêm dài lắm mộng,
những ngày tháng sau này biết sống ra sao? Lẽ nào để tuổi xuân tươi đẹp của
mình cứ thế này mà qua đi sao?
Cô mặc áo ngủ vào, đi ra trước cửa sổ, châm một điếu
thuốc lên và rít mạnh mấy hơi, cô muốn trút toàn bộ ấm ức trong lòng. Bình
thường cả Văn Bác và Y Đồng đều không hút thuốc, thuốc lá là để tiếp khách.
Nhưng hôm nay tâm trạng Y Đồng cực kì tồi tệ, cô muốn hút. Vừa hút được mấy hơi
thì Văn Bác tỉnh giấc, nhìn thấy Y Đồng hút thuốc, anh tức giận nói: “Sao em
lại hút thuốc? Nửa đêm không ngủ còn giở trò gì thế hả?”
- Liên quan gì đến anh? Tôi muốn hút!
- Anh còn không hút thuốc, em hút cái gì mà hút!
- Tôi vui thì hút, được chưa hả?
- Sa đọa! - Văn Bác mắng một câu rồi ôm gối ra phòng
khách ngủ.
Thấy Văn Bác bỏ đi, trái tim Y Đồng như rỉ máu. Đây
gọi là hạnh phúc tân hôn sao? Rõ ràng là giờ cô chẳng khác gì một bà quả phụ.
Đừng nói là mang thai, ngay cả nhu cầu bình thường của phụ nữ còn không được
đáp ứng chứ đừng nói là sinh em bé.
Mấy ngày hôm ấy Y Đồng rất ham muốn nhưng chồng cô lại
một mực không chịu thân mật với cô, khiến cô tức phát điên lên. Cô hậm hực
nghĩ, nếu cò