Kết Hôn - Ly Hôn

Kết Hôn - Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323394

Bình chọn: 9.5.00/10/339 lượt.

thể thống gì nữa hả?”

- Ai bảo anh không về nhà? Anh trốn tôi làm gì? Chắc

chắn là có tật giật mình! - Y Đồng tiếp tục chất vấn.

- Tôi đang họp, có việc gì đợi về nhà nói có được

không? - Văn Bác giận tím mặt nói.

- Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh đã đi hú hí với con nào?

- Tôi chỉ ngủ bên ngoài có một đêm, cô việc gì phải ầm

ĩ lên thế hả?

- Anh có tật giật mình, không dám thừa nhận phải

không?

- Đừng nói ở đây nữa, chúng ta về nhà rồi nói!

- Tôi không về, tôi cứ phải nói ở đây đấy!

Cuối cùng Văn Bác cũng không thể chịu đựng được nữa,

liền hất tay Y Đồng ra, đi thẳng một mạch. Y Đồng vẫn ngoác miệng chửi bới

không ngừng. Qua sự việc ngày hôm nay, Văn Bác hoàn toàn mất hết thể diện ở

công ty. Anh thật không hiểu sao vợ mình lại có thể cục cằn và vô lý đến như

vậy. Văn Bác thật sự rất hối hận, tại sao hồi đó anh lại lấy một người vợ như

cô cơ chứ? Nếu được quay lại từ đầu, anh thà sống độc thân cả đời còn hơn phải

lấy một người như Y Đồng.

Lấy một người đàn bà thích làm ầm ĩ lên một cách vô lý

chẳng khác nào tự hủy hoại tiền đồ của mình. Còn lấy một người đàn bà thích

điều khiển đàn ông chẳng khác nào tự hủy hoại bản thân.

Kể từ khi Y Đồng và Văn Bác kết hôn cho đến nay, cô

luôn nghi ngờ chồng mình có quan hệ mờ ám với người đàn bà khác, thậm chí không

phải chỉ là một người. Cô chưa bao giờ tin tưởng chồng mình, tại sao chứ? Bởi

vì, thứ nhất: chồng cô rất đẹp trai, là đối tượng yêu thích của phụ nữ. Có

người đàn bà nào không thích trai đẹp đâu? Thứ hai: chồng cô có rất nhiều bạn

khác giới, bao gồm cả lãnh đạo, đồng nghiệp, bạn học... Thứ ba: chồng cô rất

nhường nhìn phái nữ, rất có duyên với phái nữ, cư xử rất hòa thuận với họ.

Trước đó không lâu, Văn Bác có tham dự một bữa tiệc

sinh nhật của đồng nghiệp Trương Tân. Anh nói với Y Đồng: “Tối nay anh đi dự

tiệc sinh nhật đồng nghiệp Trương Tân, không về nhà ăn cơm, là đàn ông...” -

Anh cố ý nhấn mạnh là đàn ông vì sợ Y Đồng sẽ hiểu nhầm.

Y Đồng liền nói: “Em cũng muốn đi!”

Văn Bác nói: “Sinh nhật đồng nghiệp của anh, em đi làm

gì?”

- Anh đi sao không cho em đi cùng?

- Anh đi sinh nhật đồng nghiệp, chẳng lẽ em không thể

cho anh một chút không gian riêng sao?

- Em là vợ anh, tại sao không thể đi?

- Nói chuyện với em mệt lắm! - Văn Bác nói rồi quay

người bỏ đi, cả nam cả nữ đang vui vẻ uống rượu. Đột nhiên điện thoại của Văn

Bác đổ chuông, là Y Đồng gọi đến. Đang định nghe thì Trương Tân cười nói: “Văn

Bác, có phải vợ gọi không? Lại gọi đến kiểm tra hả?”

Chỉ một câu nói đã khơi dậy cơn tức giận trong lòng

Văn Bác, nghĩ đến việc Y Đồng kiểm tra mình từng ly từng tý một, anh bật chửi

một câu: “Mẹ kiếp, ông mày không thèm nghe!” Nói rồi anh tắt máy và ném sang

một bên.

- Nào các anh em, chúng ta tiếp tục uống! - Anh mỉm

cười khoát tay với mọi người.

Mọi người vừa nâng cốc thì điện thoại của Trương Tân

đổ chuông. Trương Tân nghe điện thoại, hỏi: “Xin hỏi ai đấy ạ? Ờ, em dâu à, bọn

anh đang ăn ở khách sạn Vận may đến. Ờ, có, em muốn bảo cậu ấy nghe điện thoại

hả? Được, em đợi tý!” Nói rồi Trương Tân đưa mắt nhìn Văn Bác rồi mỉm cười nói:

“Người anh em, vợ cậu gọi đấy! Đã gọi cho tôi rồi thì cậu nghe đi vậy!”

Văn Bác cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu,

liền cầm lấy điện thoại, bực bội nói: “Rốt cuộc cô muốn gì?”

- Tại sao anh không nghe điện thoại của em? - Y Đồng

gào lên.

- Tôi chết rồi! - Nói rồi Văn Bác cúp điện thoại.

Mọi người cười ầm ĩ, Văn Bác càng cảm thấy xấu hổ hơn,

mặt đỏ rần rần.

- Nào nào các anh em, chúng ta tiếp tục uống! - Văn

Bác đành phải hô hào mọi người nâng cốc để che dấu sự bối rối và sượng sùng của

mình.

- Được, mọi người cùng cạn li nào! - Trương Tân vui vẻ

hùa theo.

Bọn họ lại bắt đầu uống, mọi người đang vui vẻ thì đột

nhiên Y Đồng hùng hổ lao vào, chỉ mặt Văn Bác chửi: “Giờ mà anh không về thì

đừng bao giờ về nữa!” Nói rồi cô trợn mắt lườm Văn Bác.

Văn Bác tức điên lên, chẳng nói chẳng rằng, xoay người

bỏ đi. Lúc ra ngoài, Văn Bác lơ đãng bước trên đường, trong bụng thầm nghĩ: “Đồ

khốn, tối nay tôi sẽ cho cô biết tay!”

Văn Bác đi một vòng trên phố rồi về nhà. Vừa vào cửa

đã nhìn thấy Y Đồng đang ngồi ở phòng khách, mặt mày sa sầm, rõ ràng là vẫn còn

tức giận. Tối nay bị Y Đồng làm cho mất mặt trước bao nhiêu bạn bè, Văn Bác tức

lắm. Anh chẳng buồn đoái hoài gì đến Y Đồng, đi thẳng vào trong phòng. Vào đến

phòng, máu nóng như bốc lên tận đỉnh đầu khi anh nhìn thấy, trên màn hình máy

tính đang hiển thị danh sách cuộc gọi của anh.

Văn Bác điên tiết xông ra ngoài, chất vấn Y Đồng: “Tại

sao cô lại xem danh sách liên lạc của tôi?”

Y Đồng thản nhiên nói: “Tôi xem xem rốt cuộc anh đã

gọi cho những ai và đã ở với con nào rồi!”

- Cô thật là quá quắt!

- Cái gì quá quắt, tôi là vợ anh, tôi có quyền giám

sát anh!

- Cô thật là vô lý thái quá!

Văn Bác cảm thấy mình như bị lột trần và đẩy ra giữa

phố đông. Anh giận sôi người, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội. Kể từ khi

kết hôn cho đến nay, về cơ bản là anh đang sống một cuộc sống bị giám sát 24/24

giờ. Đây đâu phải


Polly po-cket