
- Văn Bác bắt nạt con à? Ngày mai mẹ sang bên đó, mắng
cho nó một trận!
- Mẹ, không phải thế đâu! Mẹ đừng nhắc đến anh ấy nữa
có được không?
Đang nói chuyện thì bố của Y Đồng vui vẻ về nhà, trong
tay ông còn cầm một chai rượu cao lương mới mua ở siêu thị về. Vừa nhìn thấy Y
Đồng, ông đã mỉm cười nói: “A, con gái cưng đã về đấy à!”
- Bố ạ, con về thăm...
- Con ma men kia, biết ngay là ông lại uống rượu mà.
Chẳng phải bác sĩ đã nói ông không được uống nhiều rượu sao? - Y Đồng còn chưa
kịp nói hết thì mẹ cô đã bắt đầu mắng bố cô rồi.
- Tôi uống có chút rượu thì đã làm sao? Có phải phạm
pháp đâu?
- Ông tránh sang một bên!
- Bố, mẹ, đừng cãi nhau nữa! Con vừa mới về nhà đã
không được yên thân rồi!- Y Đồng chán nản nói.
- Thôi được rồi, nể mặt con gái, hôm nay tôi không
tranh cãi với ông, mau đi ăn cơm đi!
Cả nhà lặng lẽ ăn cơm. Ăn cơm xong, em gái Hoàng Thanh
về phòng lên mạng, hai mẹ con Y Đồng xuống bếp dọn dẹp, bố Y Đồng vào phòng đọc
sách.
- Y Đồng, mẹ thấy sắc mặt con không được tốt, gần đây
thấy khó chịu ở đâu à? - Mẹ hỏi
- Không có, con rất khỏe mà!
- Đừng giấu mẹ! À, hay là con có bầu rồi? - Bà vuốt
vuốt má Y Đồng trìu mến hỏi.
- Mẹ ơi, làm gì nhanh thế ạ? - Y Đồng vỗ vỗ vào tay
mẹ, vội vàng phủ định.
- Có thật không? Mẹ mong cháu lắm rồi đấy, chỉ mong
được bế cháu ngoại thật nhanh thôi! Ha ha...
- Mẹ à, còn chưa thấy tăm hơi đâu cả, nhìn mẹ sốt ruột
kìa!
- Thì mẹ sốt ruột, muốn được bế cháu mà! Để muộn nữa
mẹ sợ bế không nổi. Ha ha...mau sinh một đứa đi!
- Mẹ, cả tháng nay anh ấy chẳng động đến con rồi! - Y
Đồng bực bội nói.
- Cái gì? Một tháng nay nó không động đến con á? - Mẹ
Y Đồng ngây người.
- Con cũng chẳng biết rốt cuộc có chuyện gì. Kể từ sau
khi lấy nhau, anh ấy cứ như trở thành một người khác ấy!
- Có phải nó có vấn đề về chuyện ấy không? - Mẹ cô
hoài nghi.
- Không ạ, con thấy anh ấy vẫn ổn, nhưng anh ấy không
muốn thân mật với con.
- Con à, có phải nó đang tức con chuyện gì không?
- Bọn con thường xuyên cãi nhau! - Y Đồng ngao ngán
nói.
- Con à, hai đứa con còn ít tuổi, lại chẳng phải lo
ăn, lo uống, nhà cửa đầy đủ, xe cộ cũng có rồi, có gì mà phải cãi nhau chứ?
- Mẹ à, con cũng đâu muốn cãi nhau với anh ấy, nhưng
anh ấy lúc nào cũng chọc tức con! - Y Đồng ấm ức nói.
- Tại sao? - Mẹ Y Đồng càng nghe càng không hiểu.
- Mẹ không biết đấy thôi, nhà bố mẹ mua anh ấy không
ở, xe bố mẹ mua anh ấy không đi!
- Mẹ biết Văn Bác có lòng tự trọng rất cao, nó thà đi
thuê nhà chứ không chịu ở nhà bố mẹ mua cho các con. Để lần sau mẹ sang khéo
léo khuyên bảo nó vậy!
- Mẹ à, con với anh ấy cãi nhau không biết bao nhiêu
lần về chuyện này rồi, anh ấy cứng đầu lắm, chẳng ích gì đâu mẹ!
- Mẹ không tin là không làm gì được, hồi đầu bố con
chẳng ương ngạnh lắm hay sao? Mẹ huấn luyện ông ấy trở nên dễ bảo đấy thôi!
- Mẹ à, anh ấy sống chết gì cũng không chịu ở nhà của
chúng ta!
- Chuyện của nó cứ để mẹ, con không phải lo!
Lúc Y Đồng lấy Văn Bác, Văn Bác còn chưa có sự nghiệp,
nghèo kiết xác, gần như chẳng có thứ gì. Bố mẹ Y Đồng đều làm kinh doanh, làm
ăn không tồi, do đó tiết kiệm được không ít. Trước khi cô kết hôn, nhà cô đã
mua một căn nhà rất rộng, giá hơn 600 nghìn tệ, ngoài ra còn mua thêm một chiếc
xe hơi Audi A8 cho hai người. Sau khi mua nhà, bố mẹ Y Đồng đã bán căn nhà cũ
và chuyển về sống trong căn nhà mới. Vốn dĩ cô định sau khi kết hôn sẽ sống với
cả nhà cho vui, nhưng Văn Bác một mực không chịu. Văn Bác thuê một căn phòng, Y
Đồng tạm thời sống với anh trong căn nhà thuê ấy.
Văn Bác vì sự tôn nghiêm của đàn ông mà từ xưa đến nay
không bao giờ tiêu tiền của cô, cho dù là khi hẹn hò với Y Đồng hay khi đã cưới
nhau. Văn Bác cho rằng đàn ông không thể ăn bám, không thể sống dựa vào dàn bà,
nếu không cả đời này anh không thể ngẩng đầu lên được. Đàn ông nghèo cũng không
sao, nhưng tuyệt đối không thể không có khí phách. Anh rất thích một câu thoại
trong bộ phim “Số 7 Trường Giang”: “Chỉ cần có khí phách, không bốc phét, không
đánh nhau, cố gắng học hành, dù nghèo thì đi đâu cũng vẫn được tôn trọng!”
Tối đến, Y Đồng và mẹ ngủ cùng phòng, bố của Y Đồng ở
trong phòng đọc sách nghiên cứu cách làm ăn rồi ngủ lại luôn ở bên ấy. Em gái Y
Đồng online chat chít cả đêm, mẹ Y Đồng cũng chán chẳng buồn quản lý. Đây là
một cơ hội để hai mẹ con tâm sự. Mẹ nói: “Y Đồng, lúc nào thì bọn con chuyển về
đây ở?”
- Con cũng bảo anh ấy dọn về nhà ở nhưng anh ấy toàn
việc cớ khoái thác!
- Con nhất định phải bảo nó về đây ở, mẹ già rồi, cần
có người chăm sóc!
- Vâng, để con khuyên nhủ anh ấy!
- Con à, có phải vì chuyện này mà con với Văn Bác
thường xuyên cãi nhau, vì vậy mà nó không buồn động đến con không?
- Không phải, con cũng không biết vì nguyên nhân gì!
- Thế thì lạ thật, có điều mẹ không nói con, Văn Bác
mà cứ thế này là không ổn đâu, con phải quản lý cho chặt, xem xem liệu nó có bồ
nhí ở ngoài không?
- Dạ, con biết mà, con quản lý nghiêm ngặt lắm, ngày
nào cũng kiểm tra. Mỗi ngày anh ấy ngáp mấy cái con đều biết!
- Đàn ông mà