
ải là sự chà đạp
thô bạo, cưỡng ép của anh!”
“Hừ!”,
Lâm Khởi Phàm khẽ hừ giọng: “Gã hoàng tử trong lòng em cũng làm như vậy với
công chúa của anh ta, chẳng có gì khác biệt cả!”
Hứa
Trác Nghiên liền xoay phắt người lại, trừng mắt nhìn Lâm Khởi Phàm: “Anh nói
cái gì?”
Anh hừ
giọng, dửng dưng hút thuốc, không nói gì thêm.
Một hồi
lâu sau, anh đưa tay kéo cô vào lòng: “Thôi được rồi, hai ngày nữa bố mẹ với em
trai anh qua đây, họ nói sang thăm chúng ta, em phải thể hiện cho tốt một chút,
biết chưa?”, bàn tay cầm thuốc lá của anh vỗ vỗ vào mặt cô.
Hứa
Trác Nghiên hất tay anh ra: “Tôi chưa từng gặp phải trường hợp này, tôi sợ tôi
không làm được, tôi muốn về chung cư ở!”
Lâm
Khởi Phàm dập tắt điếu thuốc, xoay mặt cô lại, nói: “Em nghe rõ đây, đừng giở
trò trước mặt bố mẹ anh. Bọn họ luôn trông mong anh có gia đình, vì vậy lần này
cất công từ Châu Trương qua đây. Anh đã nghĩ cho em nhiều lắm rồi, hôn lễ đơn
giản như vậy, không mời nhiều người thân thích là vì sợ em chê phiền phức. Vì
vậy lần này em nhất định phải thể hiện cho tốt!”
Mặt Hứa
Trác Nghiên lập tức sa sầm.
“Thôi
được rồi cưng, vui lên một chút, nếu em thể hiện tốt, Quốc Khánh này anh sẽ về
nhà với em, hoặc mời bố mẹ em qua đây, em thấy thế nào?”, sự nhẫn nại của Lâm
Khởi Phàm đến nhanh và dường như đi cũng nhanh. Lúc trước còn nổi điên lên,
nhưng chỉ một phút sau là vui vẻ ngay được.
Hứa
Trác Nghiên nói: “Thứ nhất, chuyện tôi đón tiếp bố mẹ anh với chuyện anh đi gặp
bố mẹ tôi là hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau hết. Tôi không cần phải
biểu hiện cho tốt để mong anh về thăm nhà chúng tôi. Anh tưởng anh là ai, Khang
Hi hay là Càn Long? Có phải còn muốn nhà chúng tôi rải thảm mời anh ngự giá
không hả?”
Hứa
Trác Nghiên có vẻ rất giận dữ: “Thứ hai, anh chớ có gọi tôi là cưng, nghe thấy
buồn nôn, anh tưởng anh đang ở trong vũ trường chắc?”
Lâm
Khởi Phàm nhìn Hứa Trác Nghiên nổi đóa, bỗng dưng thấy rất buồn cười, bản thân
tự rước một cô gái cứng đầu về làm vợ, thế mà còn mong cô ta trở thành người
phụ nữ ngoan ngoãn của gia đình, chăm sóc bố mẹ mình tử tế ư?
Hứa
Trác Nghiên vẫn chưa thôi: “Thứ ba…”
“Hả?”.
Lâm Khởi Phàm vỗ vào má cô: “Vẫn còn chưa hết à?”
“Sau
này anh đừng có hút thuốc trên giường!”, Hứa Trác Nghiên nhìn anh rồi ngoảnh
phắt mặt đi.
Lâm
Khởi Phàm cười hi hi: “Không hút thuốc, không ngủ, em nói xem anh còn có thể
làm cái gì?”. Nói rồi Lâm Khởi Phàm lật chăn trên người cô ra, rồi nằm vào
trong, vòng tay ôm siết cô từ phía sau, dường như anh đang chuẩn bị bắt đầu một
đợt “Tấn công” mới.
“Anh
làm cái gì thế hả?”, Hứa Trác Nghiên la lên.
“Lặp
lại chuyện lúc nãy!”, Lâm Khởi Phàm cười ranh mãnh.
“Không
được! Chẳng phải anh vừa làm rồi hay sao?”, Hứa Trác Nghiên suýt bật khóc.
“Đúng,
nhưng việc anh vừa làm lúc nãy với anh chuẩn bị làm bây giờ là hai chuyện chẳng
có liên quan gì đến nhau hết, mà em cũng đâu có quy định một ngày được làm mấy
lần đâu!”
Hứa
Trác Nghiên không nói gì thêm, xét về thể lực hay nói năng thì cô đều không
thắng nổi anh, vì vậy cô chỉ biết chấp nhận.
Hứa
Trác Nghiên ngồi dậy, khoác áo ngủ lên người.
Lâm
Khởi Phàm nhìn theo cô: “Đừng mất công làm gì, tí lại phải cởi ra mà!”
Hứa
Trác Nghiên liền đứng bật dậy, tránh ra thật xa, đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh,
chẳng mấy chốc bên trong vọng ra tiếng nước chảy ào ào.
Lâm
Khởi Phàm chợt nhớ đến người vợ cũ của mình, hai người trừ mấy tháng mới cưới
ra, về sau rất ít khi ở chung phòng. Có thể là vì bận rộn, cũng có thể là bởi
vì yêu không sâu sắc, thiếu đi sức hút. Hai năm đầu vẫn mỗi tháng một lần cố
định, còn về sau, hình như mấy tháng một lần, thậm chí lâu hơn.
Lâm
Khởi Phàm từng nghe một gái quầy bar nói, phụ nữ từng kết hôn, từng dính vào
đàn ông sẽ nghiện như nghiện thuốc phiện, nếu như cách quá lâu mà không có,
không được làm gì sẽ rất thèm khát.
Anh
từng chăm chú quan sát vợ cũ, mỗi lần anh về nhà đều thấy cô chải chuốt tỉ mỉ,
hơn nữa còn cẩn thận chuẩn bị nước tắm cho anh, thay ga trải giường, đồng thời
cố ý đặt ở đầu giường một hộp giấy ăn.
Cái ám
hiệu này Lâm Khởi Phàm biết rõ, nhưng phần lớn thời gian anh đều không cho cô.
Cô luôn
cẩn thận che giấu nỗi thất vọng của mình, lặng lẽ ngồi ở đầu giường, nhìn anh
chìm vào giấc ngủ. Về sau Lâm Khởi Phàm mới hiểu ra, cuộc hôn nhân không sex
đối với phụ nữ mà nói thật sự quá tàn khốc.
Bản
thân anh ban đầu dốc toàn bộ sức lực vào sự nghiệp, đến nỗi sức cùng lực kiệt,
vốn dĩ chẳng có chút ham muốn nào. Huống hồ phần lớn thời gian, gần như tối nào
cũng phải đi uống rượu với khách, đi tiếp khách, đi chơi đêm, không thể không
dính vào gái gú. Nhưng nếu tìm gái đến rồi mà mình đứng ngoài chờ, đứng ngoài
nhìn thì khách hàng sẽ nghĩ mình giả bộ, hoặc nghĩ không mấy thân tình, không
phải người chung xuồng.
Lúc
đầu, anh thấy tiếc tiền. Giống như vào bar, khách gọi một chai XO, anh lúc đầu
không nỡ uống, để dành cho khách uống, như vậy có thể tiết kiệm được ít tiền.
Nhưng
cùng với việc mở rộng dần sự nghiệp, tiền càng lúc càng nhiều, anh bắt