
ểu Dĩnh, cô rất do dự. Đi xem mắt ư, hóa ra còn có kiểu đi xem mắt
tập thể như thế này. Đi đặt mình vào giữa những người chải chuốt xinh đẹp như
Mễ Phi Phi để cho người khác chọn lựa chẳng phải là tự chuốc lấy sỉ nhục cho
mình hay sao?
“Xin
chào, chị đến đây lần đầu phải không? Không sao đâu, đừng căng thẳng quá,
chương trình này vừa thoải mái vừa nghiêm túc, chị sẽ thích thôi!”. Nhân viên ở
đây kiên nhẫn giải thích cho Trần Hiểu Dĩnh biết về nguồn gốc, quy tắc và các
tình tiết cụ thể. Trần Hiểu Dĩnh dần dần hiểu ra.
Hóa
ra cái gọi là “hẹn hò chớp nhoáng” được dịch ra từ tiếng anh là “Speeddating”,
được bắt nguồn từ thói quen truyền thống của người Do Thái, các thanh niên nam
nữ còn độc thân sẽ gặp nhau định kỳ dưới sự giám sát của bố mẹ để tránh kết hôn
với người ngoại tộc.
Năm
1999, sau khi các thành viên Do Thái ở Los Angeles đặt ra quy tắc của chò chơi,
“speeddating” đã nhanh chóng lan rộng tới tận New York. Sau đó, phương thức hẹn
hò này lại nhanh chóng lan sang cả Canada, Anh quốc…. So với trò “blinddate”
(hẹn hò với người xa lạ) ở trong các quán rượu truyền thống thì trò “hẹn hò
chớp nhoáng” này thú vị và an toàn hơn nhiều.
Cô
lễ tân đưa cho Trần Hiểu Dĩnh một tờ quảng cáo, trên đó có in đặc điểm của chương
trình này: quan trọng nhất chính là độ an toàn cao. “Tám phút hẹn hò” không
giống như việc nói chuyện riêng với bạn chat trên mạng, cũng không cần phải lo
lắng bị đeo bám sau khi gặp mặt. Chỉ có đôi bên cùng để ý đến nhau mới có được
địa chỉ liên hệ của nhau. Bạn có thể thoải mái nói chuyện với những người lạ ấy
mà không cần lo lắng người ta có ý đồ bất chính với bạn.
Nhìn
lời quảng cáo, nghe lời giải thích của nhân viên ở đây, Trần Hiểu Dĩnh nhìn
sang Mễ Phi Phi. Mễ Phi Phi liền dùng ánh mắt cổ vũ. Cuối cùng cô cũng lấy
chứng minh thư của mình ra để đăng kí.
Sau
khi đăng kí xong, bọn họ mỗi người được nhận một tấm thẻ, trên đó có ghi rõ số
ghế ngồi. Sau đó họ được dẫn vào khu vực nghỉ ngơi, trong khu vực này có nước
trà và đồ ngọt.
Mễ
Phi Phi đi kiếm một đĩa đồ ăn rồi bê đến trước mặt Trần Hiểu Dĩnh, Trần Hiểu
Dĩnh lắc đầu: “Tôi không ăn nổi!”.
“Ăn
không nổi cũng phải ăn! Bỏ ra ngần ấy tiền, cô phải ăn cho bõ thì thôi! Hơn nữa
đây là một hoạt động thể lực, không ăn lát nữa cô không chịu nổi đâu!”. Mễ Phi
Phi nói bằng giọng ra lệnh.
Trần
Hiểu Dĩnh đáp: “Hả, còn phải nộp tiền ư?”
“Thế
cô tưởng thế nào? Số lượng nam nữ tham gia đã được xác định từ trước, cô bảo
người tham gia nhặt được ở trên đường à? Người ta tổ chức chuyên nghiệp như thế
cơ mà!”. Mễ Phi Phi uống một ngụm nước quả, nói tiếp: “Cô ngồi tạm ở đây đi,
tôi đi nghe ngóng tình hình một chút, xem xem đám con trai hôm nay thế nào?”,
nói rồi Mễ Phi Phi liền đi thẳng ra ngoài.
Lúc
này Trần Hiểu Dĩnh mới phát hiện ra, khu vực nghỉ ngơi này là của nữ, không có
một người đàn ông nào cả, ở đây có rất nhiều cô gái ăn mặc, chải chuốt rất thời
trang và xinh đẹp, còn có người bàn tán phải làm thế nào để “Câu được rùa vàng”
tối nay.
Cô
nhìn lại bản thân, một chiếc áo sơ mi màu trắng cộc tay bình thường, một cái
quần bò giản dị, mặt mộc… đó không phải bởi vì cô tự tin, mà là vì tự biết có
trang điểm cũng vô ích, ngược lại còn khiến người ta nghĩ “đã xấu còn thích
phấn đấu”.
Chẳng
mấy chốc đã đến bảy giờ, chương trình chính thức bắt đầu. Nhân viên ở đây tỏ ra
rất chuyên nghiệp, bảo bọn họ xếp hàng theo số thứ tự, sau đó đi theo hàng vào
chỗ ngồi của mình. Lúc này trong phòng gặp mặt chưa thấy một bóng con trai nào,
cách sắp xếp này rất ổn, bởi nếu không, bọn con trai chắc chắn sẽ soi kĩ từng
cô gái bước chân vào, soi như thể soi các người đẹp đi thi hoa hậu, hoặc như
đang xem xét một món đồ vật trưng bày, cảm giác rất khó chịu. Tại sao nhất định
phải bắt con gái đứng đó cho con trai chọn lựa?
Trong
lúc nghĩ ngợi vẩn vơ, Mễ Phi Phi liền kéo tay Trần Hiểu Dĩnh: “Bắt đầu rồi!”.
Thế
là một hàng các chàng trai xuất hiện, ngồi đối diện với con gái, hai bên nhìn
thẳng vào nhau, bắt đầu phút nói chuyện đầu tiên.
Người
thứ nhất ngồi đối diện với Trần Hiểu Dĩnh là một chàng trai trông có vẻ thư
sinh, rất sạch sẽ, gọn gàng, có thể thấy là một người nho nhã, cẩn thận; râu
ria cạo sạch, chiếc áo sơ mi thẳng thớm, không biết do tự anh ta hay là mẹ anh
ta giúp. Trong một phút đối mặt, ánh mắt của anh ta có vẻ hơi ảm đạm. Trần Hiểu
Dĩnh hiểu ra, cô hơi bẽn lẽn cúi đầu. Hình như anh ta là người hướng nội, vì
vậy nên anh ta gần như chẳng nói gì.
Do
sự khác biệt về giới tính, thế nên trong hội trường xuất hiện rất nhiều tình
huống nói chuyện. Có người cười nói vui vẻ, cũng có người cúi đầu suy nghĩ, tìm
đề tài nói chuyện.
Trần
Hiểu Dĩnh và người đối diện thuộc dạng thứ hai, còn Mễ Phi Phi đương nhiên
thuộc dạng đầu tiên rồi.
Mễ
Phi Phi ngồi bên cạnh đang nói chuyện như pháo nổ với một anh chàng ăn mặc
chỉnh tề, khuôn mặt rất đẹp trai, mỗi tội là hơi béo.
“Anh
làm nghề gì vậy? Có nền tảng sự nghiệp gì chưa?”. Mễ Phi Phi đi thẳng vào vấn
đề, thực ra như vậy là cô ấy đã lịch sự hơn lú