
từ khi
nào.
Lúc cô
tỉnh lại, phát hiện xe đã dừng. Cô ngồi phắt dậy, ngoảnh đầu sang nhìn, phát
hiện Lâm Khởi Phàm đang đeo kính râm nhìn vào mắt mình, cô vội vàng ngoảnh đi
chổ khác, phát hiện Trần Hiểu Dĩnh và Đỗ Giang không biết đã xuống xe từ lúc
nào và biến mất không một chút dấu vết.
“Ban
nãy tôi thả họ xuống La Hồ rồi, chẳng phải cô muốn đến Hoa Mậu ư? Đi qua bãi đỗ
xe này, vào thang máy đi thẳng lên là đến!”. Không thể nhìn rõ ánh mắt anh ta
qua cặp kính râm, chỉ có điều giọng nói cũng có đôi chút ấm áp.
Hứa
Trác Nghiên chợt thấy mơ hồ, nhưng vẫn nói cảm ơn theo quán tính: “Cảm ơn!”,
sau đó xuống xe, lên tầng năm, đi thẳng đến quầy hàng của Thủy Dạng, động viên
một số nhân viên bán hàng ở quầy, tìm hiểu tình hình tiêu thụ, sau đó phát cho
giám đốc cửa hàng một ít tiền thưởng Tết. Đến đây mới có thể tuyên bố kết thúc
công việc của ngày hôm nay, cũng là kết thúc một năm làm việc. Ngày mai là ba
mươi Tết, tiếp theo là mùng một, mùng hai, được nghỉ ba ngày, sau đó lại tiếp
tục làm việc. Cô đột nhiên nhớ ra, không biết Trần Hiểu Dĩnh đã từ công ty về
chung cư chưa, định móc điện thoại ra gọi đi, nhưng ngay lập tức Hứa Trác
Nghiên phát hiện ra không thấy điện thoại đâu, túi xách vẫn còn nguyên vẹn,
không thể là bị ăn trộm được.
“Phó
gám đốc Hứa, chị tìm cái gì thế?”, một nhân viên bán hàng tốt bụng đến hỏi han.
“Điện
thoại của tôi đâu nhỉ, không biết rơi ở đâu mất rồi, ngày cuối cùng nên bận
quá. Không sao đâu, cô cứ làm việc của cô đi!”, Hứa Trác Nghiên vừa quay người
lại đã nhìn thấy anh.
Anh khẽ
nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, trong tay cầm một cái điện thoại Samsung
M608, chính là chiếc điện thoại của cô, hóa ra nó bị rơi trên xe anh.
Hứa
Trác Nghiên lại gần, đưa tay ra định lấy lại nhưng Lâm Khởi Phàm đã rụt tay
lại, đặt nó vào túi áo của mình.
“Ban
nãy đi nhờ xe của tôi, cô nói cảm ơn, giờ tôi nhặt điện thoại giúp cô, ngay cả
một tiếng cảm ơn cô cũng không nói à?”, anh nhìn thẳng vào mắt Hứa Trác Nghiên,
ánh mắt vẫn hết sức sắc bén.
“Cảm
ơn!”, Hứa Trác Nghiên chìa tay ra.
Lâm
Khởi Phàm quay phắt người, thản nhiên bước đi. Hứa Trác Nghiên sững người, vội
vàng đuổi theo.
“Tổng
giám đốc Lâm!”
Vào
thang máy, Lâm Khởi Phàm cũng không nói gì mà ấn nút lên tầng mười tám, tầng
thượng.
Hứa
Trác Nghiên rất ngạc nhiên.
Cửa
thang máy mở ra, cô vội vàng đi theo Lâm Khởi Phàm, hóa ra là anh muốn vào nhà
hàng “Nhất Trà Nhất Sinh”.
Lâm
Khởi Phàm tìm một cái bàn hai người ở gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Các ghế
ngồi ở đây đều là ghế sô pha rất dễ chịu, cảm giác giống như các nhà hàng Hồng
Kông. Không khí rất tuyệt, nhưng tâm trạng và cơ thể của Hứa Trác Nghiên đều
không tốt.
“Chào
quý khách!”, nhân viên phục vụ rót cho họ hai cốc trà chanh, sau đó đưa menu
lên.
Lâm
Khởi Phàm tự ý chọn một suất ăn, sau đó đưa menu cho Hứa Trác Nghiên: “Mời tôi
ăn một bữa để cảm ơn tôi đã nhặt điện thoại giúp cô, hợp lí không?”
“Hợp
lí!”, Hứa Trác Nghiên cười ái ngại, đưa mắt nhìn menu, nói như hết hơi: “Cho
tôi một cốc sữa sô cô la!”
Nhân
viên phục vụ khẽ ngây ra, rồi nhắc lại: “Một suất bít tết, một cốc sữa sô cô
la, quý khách còn gọi gì không ạ?”
Hứa
Trác Nghiên nhìn Lâm Khởi Phàm: “Tổng giám đốc Lâm còn muốn gọi gì không ạ?”
Lâm
Khởi Phàm nhấc cốc trà lên, khẽ nhấp một ngụm: “Cô không mang tiền à? Hay là
muốn tiết kiệm tiền? Không phải vì muốn giảm béo đấy chứ?”
Hứa
Trác Nghiên lườm Lâm Khởi Phàm một cái rồi ngoảnh sang nói với nhân viên phục
vụ: “Cứ như vậy trước đã, nếu cần gì thêm chúng tôi sẽ gọi sau!”
“Vâng!”,
nhân viên phục vụ nói xong liền lui xuống.
Chẳng
mấy chốc, món ăn đã được đưa lên.
Hứa
Trác Nghiên khuấy đều ly sữa sô cô la, cúi đầu xuống, mái tóc dài che kín khuôn
mặt trắng bệch của cô, lông mày cô càng lúc càng nhíu chặt lại, những giọt mồ
hôi lấm tấm rịn ra.
“Cô,
sao thế?”, anh khẽ hỏi, tay búng tàn thuốc.
Cô ngây
người lắc đầu, im lặng nhìn điếu thuốc trên tay anh cháy hết.
Cô
nghĩ, mặc dù tần suất cơn đau càng ngày càng cao, nhưng có lẽ vẫn có thể cầm cự
đến khi anh ta ăn xong, sau đó mình tự đi mua thuốc dạ dày uống là được. Vì vậy
cô cứ cố chịu đựng, chỉ mới một ngày chưa ăn gì thôi mà, uống chút sữa sô cô la
chắc sẽ ổn thôi. Cô tự an ủi bản thân như vậy.
Anh
dường như cũng không động vào đĩa bít tết trước mặt. Đột nhiên anh bỏ điếu
thuốc khỏi môi, dụi tắt đầu thuốc lá rồi khẽ nhếch môi.
“Đi
thôi!”, anh lấy tay lay khẽ vai Hứa Trác Nghiên.
Bởi vì
đang đau nên đầu óc cô mụ mẫm, dần mất đi ý thức: “Đi đâu?”
Cô lảo
đảo đứng dậy, dùng tay ấn chặt vào bụng mình, dường như chỉ có ấn thật mạnh mới
khiến cho cơn đau dịu bớt. Anh kéo cánh tay cô, dường như đang đỡ cô ra ngoài.
Ra đến cửa, Lâm Khởi Phàm đặt một tờ một trăm tệ lên bàn.
Vào
thang máy thế nào, ra bãi đỗ xe ra sao, lên xe như thế nào… Hứa Trác Nghiên
hoàn toàn không nhớ nổi.
Lúc cô
tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố, cánh
tay cắm đầy kim truyền dịch. Đúng thế, hai chai, không biết là thứ gì, lúc tỉnh
lại đ