
ã thấy truyền được nửa chai rồi.
“Giỏi
thật, nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi còn không tin là giờ còn có người
làm việc đến quên ăn, để cho dạ dày nó phản đối như thế!”, Lâm Khởi Phàm đang
ngồi bên cạnh giường bệnh nói.
Lúc này
anh ta đã tháo cặp kính râm ra, nhìn thẳng vào cô ở một khoảng cách rất gần.
Hứa Trác Nghiên phát hiện hóa ra mắt anh ta có một mắt là một mí, mắt kia lại
là hai mí. Hứa Trác Nghiên không nén được khẽ nhếch môi, muốn cười nhưng lại cố
nhịn.
“Xấu
lắm phải không?”. Rõ ràng Lâm Khởi Phàm đã nhận ra, ánh mắt lạnh lùng, nói bằng
giọng không vui.
Hứa
Trác Nghiên cười yếu ớt, nhưng vẫn cố chấp nói: “Tôi nhớ từng đọc được trên một
cuốn sách có nói rằng, cái xấu của kiếp này chính là sự trừng phạt cho tội ác
của kiếp trước. Do đó, không biết từ lúc nào, tôi đã bắt đầu kiên trì làm một
việc tốt mỗi ngày, có lẽ làm việc thiện mỗi ngày có thể khiến cho tôi trở nên
xinh đẹp vào kiếp sau. Cũng có thể tích đức nhiều sẽ khiến ông trời cảm động,
rồi một đêm nào đó của kiếp này, khiến cho tôi trong cơn mộng mị đột nhiên biến
thành một người thật xinh đẹp, vì vậy, anh chỉ cần làm việc thiện mỗi ngày, xấu
cũng sẽ biến thành đẹp!”
“Vớ
vẩn!”, Lâm Khởi Phàm nghiến răng: “Hôm nay tôi cho cô đi nhờ, nhặt điện thoại
cho cô, lại còn đưa cô đến bệnh viện, thế chẳng phải làm được tận ba việc thiện
vào một ngày à. Để tôi xem sáng mai tôi có trở nên đẹp đẽ hơn không!”
“Ha
ha!”. Hứa Trác Nghiên xoa xoa bụng, không sao nhịn được cười, nhưng cười lại
khiến cho các cơ dạ dày của cô chuyển động, làm cơn đau lại ập đến.
“Vẫn
còn đau à? Bác sĩ nói chuyền dịch xong là không sao rồi!”. Lâm Khởi Phàm nhìn
Hứa Trác Nghiên, trong ánh mắt phảng phất chút ấm áp.
“À phải
rồi!”, Hứa Trác Nghiên đột nhiên nhớ ra Trần Hiểu Dĩnh ở cùng: “Điện thoại!”,
Lâm Khởi Phàm móc điện thoại trong túi ra đưa cho Hứa Trác Nghiên.
“Haiz,
hết pin rồi!”, Hứa Trác Nghiên mặt mày ủ dột.
“Sao
thế, dùng của tôi đây này!”, Lâm Khởi Phàm lấy điện thoại của mình ra.
“Không
phải, tôi định gọi cho một đồng nghiệp ở cùng, sợ cô ấy lo lắng, nhưng tôi
chẳng bao giờ nhớ số điện thoại cả, mà chúng đều được lưu ở trong điện thoại
hết. Giờ hết pin rồi tôi cũng chịu chết!”
Lâm
Khởi Phàm liếc Hứa Trác Nghiên, cũng không nói năng gì, cầm lấy cái điện thoại
trên tay cô, tháo nắp sau ra, lấy cái sim ra rồi đổi sang máy của mình, đưa cho
Hứa Trác Nghiên.
Hứa
Trác Nghiên đang do dự, không biết tìm danh bạ ở máy anh ta như thế nào thì
điện thoại đột ngột đổ chuông, chính là Trần Hiểu Dĩnh.
“Chị
Nghiên, chị đang ở đâu thế? Sao còn chưa về? Em đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi
rồi, đói chết đi được nè!”. Trần Hiểu Dĩnh lúc ở nhà chẳng khác gì em gái Hứa
Trác Nghiên, vừa ngoan ngoãn vừa quan tâm, lại rất quấn quýt với cô.
“Chị…
chị đang ở trong bệnh viện đây!”, Hứa Trác Nghiên nhìn Lâm Khởi Phàm.
“Hả, là
bệnh viện nào, chị bị làm sao thế? Em thấy chiều nay sắc mặt chị không được
tốt, có phải lại đau bụng kinh không?”
“Ôi
ngất mất thôi!”, mặt Hứa Trác Nghiên đỏ bừng lên, còn Lâm Khởi Phàm dường như
cũng hiểu ra liền vội vàng bước ra cửa tránh đi.
“Không
sao, em đừng lo lắng quá, chị đau dạ dày thôi, bệnh cũ ấy mà, đang truyền dịch,
chắc phải hai tiếng nữa mới về được. Em ngủ trước đi, chị có mang chìa khóa đây
rồi!”. Hứa Trác Nghiên nói, rồi không để cho Trần Hiểu Dĩnh kịp phản đối liền
tắt máy luôn.
“Còn
bao lâu nữa thế?”. Hứa Trác Nghiên rất buồn ngủ, đầu óc nặng nề, muốn ngủ nhưng
lại ngại nằm ngủ trước mặt một người xa lạ mà cô chưa gặp quá ba lần này.
“Còn
tiếng rưỡi nữa!”, Lâm Khởi Phàm nhìn đồng hồ: “Cô ngủ một chút đi, truyền hết
tôi sẽ gọi cô dậy!”
“Tổng
giám đốc Lâm, tôi…”, Hứa Trác Nghiên định nói cảm ơn, muốn bảo anh ta về trước
nhưng lại ngại không nói ra miệng được.
Cuối
cùng thì ý chí không thắng nổi thể lực, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc
được Lâm Khởi Phàm đánh thức, anh dìu cô ra khỏi bệnh viện, lên xe, Lâm Khởi
Phàm còn thắt dây an toàn cho cô. Hứa Trác Nghiên cứ cảm thấy không quen: “Để
tự tôi làm là được rồi!”, cô cầm lấy dây an toàn, tay hai người vô tình chạm
phải nhau. Hứa Trác Nghiên lập tức rụt tay lại như bị điện giật, sợi dây an
toàn đương nhiên bắn vèo trở lại ghế.
Lâm
Khởi Phàm không nói gì, vặn chìa khóa, khởi động xe.
“Cô ở
đâu?”
“Chung
cư Thanh Niên ở đằng sau khu nhà cao tầng La Hồ!”. Thực ra Hứa Trác Nghiên biết
mình nên từ chối, nên tự bắt xe về, dù gì thì mình với anh ta đâu thân thiết
gì. Nhưng đêm đã khuya, khuôn mặt nghiêng của anh ta lúc lái xe có chút gì đó
khiến cô nhớ đến Phan Hạo Nho, vì vậy cô đắm đuối, không thể từ chối, cũng
chẳng thể nói mấy lời khách sáo.
Đến
trước tòa chung cư, anh liền lấy sim điện thoại của cô trong điện thoại của
mình ra, giúp Hứa Trác Nghiên lắp vào máy, sau đó mở cửa xe cho cô:
“Tôi
đưa cô lên nhé!”
“Không
cần đâu!”. Về đến nhà, Hứa Trác Nghiên đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lại, cô lùi
lại sau mấy bước: “Tổng giám đốc Lâm…”, đang định nói cảm ơn thì Lâm Khởi Phàm
đã ngắt lời: “Thực ra ba lần chúng ta g