
có chuyện gì không vui
liền lập tức bỏ nhà ra đi.... Những việc ngốc nghếch ấy mà em còn dám
lặp lại một lần nữa, thì không chỉ có anh, mà ngay cả Duệ Duệ cũng sẽ
không tha thứ cho em...." Ý cười tràn ngập trên khuôn mặt của Lục Cảnh
Diệu, gương mặt tuấn tú dịu dàng. Tần Dư Kiều nhìn thấy như thế trái tim cô lập tức mềm đi, dùng sức gật đầu với Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu nói: "Vậy chúng ta xuống tầng tiếp tục bàn bạc chuyện kết hôn?"
Tần Dư Kiều vỗ vỗ bả vai Lục Cảnh Diệu: " Thả em xuống đã."
Lục Cảnh Diệu không chịu: "Anh ôm em xuống."
Tần Dư Kiều đánh Lục Cảnh Diệu hai cái: "Không nghiêm chỉnh chút nào cả, có chị dâu ở dưới tầng đấy."
Sau khi Lục lão phu nhân qua đời, Lục Hoà Thước tạm thời giao mọi chuyện
trong Lục gia cho Dương Nhân Nhân xử lý. Cho nên lần hôn lễ này của Tần
Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu do Dương Nhân Nhân phụ trách chính. Lúc mới
nhận được tin tức này, Dương Nhân Nhân còn xem nét mặt con trai mình,
sau đó xác định Nguyên Đông vẫn ổn, bà mới thở phào. Có một số việc quả
thực là do bà suy nghĩ quá nhiều.
Mặt khác, quan hệ giữa Vương
Bảo Nhi và Lục Nguyên Đông cũng đã được quyết định rồi. Mọi người cho
rằng Vương Bảo Nhi vẫn còn là học sinh, cho nên Lục Nguyên Đông nói đính hôn trước rồi mới kết hôn. Lễ đính hôn ngay sau lễ kết hôn của Tần Dư
Kiều và Lục Cảnh Duệ.
Lục Hoà Thước đã đồng ý cho Vương Bảo Nhi
vào cửa cho nên mỗi lần nhà có tiệc, Lục Nguyên Đông đều đưa Vương Bảo
Nhi tới đây. Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi cũng coi như đều là người mới ở Lục gia, cộng thêm mối quan hệ kì lạ trước đây, hai người khó tránh
khỏi bị người khác lấy ra mà so sánh. Nhưng hai đương sự lại có vẻ sống
với nhau rất ổn.
Trước khi xuống tầng, Lục Cảnh Diệu bỗng nhớ tới tình trạng mấy ngày nay của Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi, bèn hỏi: "Sao em lại đối xử tốt với cái cô Vương Bảo Nhi kia như vậy?"
Tần Dư
Kiều cười tủm tỉm trả lời: "Là cô ấy chủ động nói chuyện với em, nên em
cũng không thể vì sĩ diện mà không nói chuyện với cô ấy được."
"Làm trò."
"Em đương nhiên muốn chung sống hoà thuận với Bảo Nhi, nếu không em lại lo
bị chị ba của anh nói xấu thì sao." Lời Tần Dư Kiều nói là thật. Chỉ là
mấy ngày nay cô cảm thấy rất rõ rằng Vương Bảo Nhi đang lấy lòng cô. Ban đầu cô còn cảm thấy kì lạ, nhưng sau này suy nghĩ lại mới thấy Vương
Bảo Nhi còn biết ứng xử hơn cô.
"Sống lâu thành cáo, đừng để bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền." Lục Cảnh Diệu nhắc nhở Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều gật đầu: "Trong lòng em đã có tính toán rồi."
"Còn ‘trong lòng đã có tính toán’ cơ đấy." Lục Cảnh Diệu nở cụ cười, "Quả đúng là trẻ trâu."
Tần Dư Kiều mềm mại dựa lên người Lục Cảnh Diệu: "Nếu như em thật sự bị người ta bán, thì người bán cũng chỉ có anh mà thôi."
Sau đó khóe miệng Lục Cảnh Diệu giật giật, thật sự không nói ra lời.
Lúc Lục Lục và Quả Quả bắt đầu hẹn hò liền chuẩn bị sẵn tư tưởng chia tay.
Ôm những tâm tư như vậy mà yêu đương chẳng khác nào ‘hôm nay có rượu hôm nay sau’. Lúc ấy anh đang nghĩ, hi vọng sau khi anh và Quả Quả chia tay thì hồi ức về cuộc tình của họ cũng sẽ tốt đẹp một chút.
Lúc nhớ tới nhau, Quả Quả còn có thể nhớ tới những điểm tốt của anh, mà anh
cũng có thể nhớ tới những điều tốt đẹp của Quả Quả, đây hẳn là kết cục
hoàn mỹ nhất.
Ở Edinburgh, lễ Giáng sinh vẫn chưa tới nhưng khắp
nơi đều đã tràn ngập không khí lễ hội rồi. Trên đường có thể nhìn thấy
những đứa bé đáng yêu tặng thiệp cho bạn. Trên đường tìm đến chỗ Lục
Lục, Quả Quả cũng nhận được không ít thiệp, dĩ nhiên là cô cũng đã quyên góp hết số tiền lẻ trong túi mình rồi.
Lúc Quả Quả ở thư viện
đại học Edinburgh chờ Lục Lục xuống, cô cúi đầu nhìn những lời chúc trên mấy tấm thiệp. Cô vừa nhìn vừa cười, khóe môi cong lên, nụ cười ấy so
với ánh nắng mùa đông còn khiến cho lòng người ấm áp hơn nhiều.
Lục Lục từ thư viện xuống, ngẩng đầu liền thấy Quả Quả đứng ở bên ngoài,
trên người cô mặc một chiếc áo khoác dạ màu đỏ, trên đầu đội một chiếc
mũ màu xanh là cây. Dưới khung cảnh trắng xoá của sân trường phía sau,
cô nhìn giống như một cây ớt mọc trong tuyết vậy.
Lục Lục sải bước đến trước mặt Quả Quả, sau đó đưa tay ra ôm chặt eo cô: "Sao không vào trong tìm anh?"
"Em sợ quấy rầy anh chứ sao." Quả Quả nhét hai bàn tay sắp đông cứng của
mình vào túi áo khoác của Lục Lục, cười hì hì hỏi anh: "Chúng ta đi ăn
lẩu có được không?"
"Muốn ăn lẩu hả?" Bầu trời bắt xám xanh lại
bắt đầu có tuyết. Bông tuyết rơi trên vai Quả Quả, Lục Lục đưa tay nhẹ
nhàng giúp cô phủi xuống, "Nếu như muốn ăn, chúng ta đi mua nguyên liệu
rồi tự làm."
"Không cần phiền phức như vậy, hôm nay có người mời
khách." Quả Quả ngước đầu cười với anh, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười mang theo chút lấy lòng làm nũng, "Lục Tiểu
Lục, rốt cuộc anh có đi theo em không."
Lục Lục nhéo má Quả Quả: "Không cho phép gọi anh là Lục Tiểu Lục."
"Anh Lục." Quả Quả kéo tay anh, vừa đi vừa nói, "Em dẫn anh đi gặp một người bạn của em, ông ấy là người Trung Quốc, là một đầu bếp rất nổi tiếng
đó. Hôm nay chính ông ấy nói