
nhớ lại những chuyện trước kia, mặc dù những chuyện trước kia có một phần không được
như ý. Nhưng Tần Dư Kiều đã lãng quên một đoạn kí ức minh chứng tình yêu của bọn họ, mà anh cũng không thể ích kỉ giấu đi những điều không vui
trong đoạn ký ức đó không cho cô biết. Nhưng nếu.... Đoạn ký ức kia đã
mất 7 năm rồi, vậy thì hãy để nó chờ thêm một chút đi.
Theo dự
tính hoàn mỹ của Lục Cảnh Diệu tốt nhất là sau khi kết hôn Kiều Kiều mới khôi phục trí nhớ. Khi đó anh và cô đã có thêm mấy đứa con, rồi trong
một buổi sáng trong lành đẹp trời Kiều Kiều nhớ lại tất cả chuyện cũ.
Khi đó gia đình đầm ấm của anh và cô cũng đã hoàn thành, Kiều Kiều cũng
đã lưu luyến không nỡ rời xa anh, cho dù Kiều Kiều có nhớ lại tất cả
chuyện cũ thì cùng lắm chỉ đánh mắng anh vài câu rồi thôi, sau đó lại
tiếp tục cùng anh trải qua cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.
Chỉ là có lúc mọi chuyện không thể nào vĩnh viễn phát triển theo hướng tốt đẹp
mãi được, cho nên trong cuộc sống chắc chắn sẽ xảy một vái chuyện ngoài
dự đoán khiến cho người ta trở tay không kịp.
Lục Cảnh Diệu bảo
thư ký sắp xếp cho chuyên gia về nước, lý do là vì trước mắt anh chưa
thể sắp xếp thời gian cho Tần Dư Kiều gặp mặt ông ta được. Không ngờ vị
chuyên gia này lại lập tức liên lạc với Bạch Thiên Du, ngày hôm sau,
Bạch Thiên Du gọi điện thoại cho Lục Cảnh Diệu: "Tôi đã thông báo cho
Kiều Kiều biết rồi, ngày kia con bé sẽ gặp mặt tiến sĩ Karo."
"Mẹ...."
Phong cách là việc của Bạch Thiên Du giống như cúp điện thoại vậy, tuyệt đối
không dây dưa dài dòng. Trong lúc Lục Cảnh Diệu còn muốn mở miệng giành
chút đường sống thì Bạch Thiên Du đã cúp điện thoại rồi.
Lục Cảnh Diệu tức điên lên được, đập điện thoại di động xuống giường, kết quả
ngẩng đầu lên lại thấy Tần Dư Kiều đang đứng trước cửa nhìn anh.
Lục Cảnh Diệu chuyển mắt nhìn xuống dưới, sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt: "Kiều Kiều."
Tần Dư Kiều hơi sửng sốt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì à?"
Lục Cảnh Diệu mím môi: "Đang gọi được nửa chừng đột nhiên điện thoại hết pin, cho nên anh có hơi tức giận...."
Tần Dư Kiều nghi ngờ liếc nhìn chiếc điện thoại trên giường. Lục Cảnh Diệu
tưởng Tần Dư Kiều muốn xem thử xem có phải điện thoại của anh thật sự
hết pin không, cho nên lập tức cúi xuống cầm lấy điện thoại trên giường
nhét vào túi quần, sau đó đi tới trước mặt Tần Dư Kiều, đánh trống lãng
sang chuyện khác: "Kiều Kiều, danh sách quà đáp lễ cho khách làm xong
chưa?"
Mới vừa rồi đúng là Tần Dư Kiều ở trên lầu cùng chị dâu
Dương Nhân Nhân thương lượng chi tiết về hôn lễ. Chờ mãi mà không thấy
Lục Cảnh Diệu xuống nên cô mới chạy lên xem, kết quả lại thấy Lục Cảnh
Diệu đang trút giận xuống cái điện thoại.
"Lục Cảnh Diệu, anh có
chắc sau này anh sẽ không phá nhà em chứ?" Tần Dư Kiều cười hì hì đi tới trước mặt Lục Cảnh Diệu, đôi bàn tay ôm lấy hông anh, "Tính khí nóng
nảy thế kia, điện thoại di động hết pin anh liền tức giận đập nó, sau
này có phải cũng sẽ nổi giận với em như vậy không?"
"Anh nào nỡ." Lục Cảnh Diệu thật sự cảm thấy rất uất ức, cúi đầu xuống hôn lên môi
Tần Dư Kiều , "Có phải em không muốn gả cho anh rồi không? Nhưng chuyện
này không phải do em quyết định đâu nhé."
Đúng là mấy ngày nay
tâm trạng của Tần Dư Kiều vô cùng không ổn định, suy nghĩ chừng mấy ngày lại phát hiện mình có thể bị mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân. Mặc dù cô đã quyết định gả cho Lục Cảnh Diệu nhưng ngày nào cũng có ít nhất một
lần cô nghi ngờ quyết định của mình: Cô thật sự muốn gả cho anh sao?
Lục Cảnh Diệu đột nhiên ôm lấy Tần Dư Kiều, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có
phải mẹ vợ đã liên lạc với một vị chuyên gia về trí nhớ ở nước ngoài cho em không?"
Tần Dư Kiều ôm lấy cổ Lục Cảnh Diệu, gật đầu.
Lục Cảnh Diệu cười, xấu xa nhéo mông Tần Dư Kiều : "Em.... Nghĩ thế nào?"
Tần Dư Kiều nằm trong ngực Lục Cảnh Diệu: "Gần đây bận rộn như vậy, em cũng không có thời gian."
"Không lo anh sẽ lừa cưới em hả?" Đuôi mắt Lục Cảnh Diệu hơi nhướn lên, thản
nhiên nói, "Thật ra thì em thấy mấy ngày nay tâm trạng của anh luôn có
chút, có phải đang nghĩ đến chuyện ở Edinburgh không?"
Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu, sau khi chần chừ bèn gật đầu.
"Vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng lẫn nhau, anh cũng hi vọng em có thể yên tâm gả cho anh, cho nên anh muốn cùng em đến gặp mặt chuyên gia,
thử xem có phương pháp nào để hồi phục trí nhớ không."
Tần Dư
Kiều rất cảm động, bởi vì những lời nói của Lục Cảnh Diệu đã chạm tới
đáy lòng cô. Cô đưa tay sờ sờ cái cằm khêu gợi của Lục Cảnh Diệu, nói:
"Cám ơn anh đã suy nghĩ cho em.... Thật ra thì không phải là em không
tin tưởng anh, nếu như em thật sự không tin tưởng anh thì em cũng sẽ
không nhanh chóng đồng ý gả cho anh như vậy đâu.... Thế này đi, em hứa
với anh, cho dù em có nhớ tới chuyện không vui kia, em cũng sẽ tuyệt đối không tức giận với anh, em hứa."
Lục Cảnh Diệu cười híp mắt nhìn ba ngón tay đang giơ lên của Tần Dư Kiều: "Đứa ngốc này, anh còn không
tin em ư? Duệ Duệ của chúng ta cũng bảy tuổi rồi, không cần phải nói anh cũng sẽ tin rằng em không giống như trước kia