
n bè bình thường thôi. Em cũng thấy đấy, hình chụp ở vườn thú, ai lại hẹn hò ở vườn thú chứ? Sau đó hàng năm anh trở về
nước có mấy lần rồi lại đi, cô ta cũng ra nước ngoài học… Hơn nữa, lúc
ấy chúng ta cãi nhau cũng có liên quan đôi chút đến Mục Lộc, em hiểu lầm quan hệ của anh và cô ta…”
Câu sau cùng Lục Cảnh Diệu nói rất
khẽ, giọng nói nhỏ đến mức hận không thể ngăn nó không đến tai Tần Dư
Kiều. Quả thật mấy câu cuối kia như quả boom nổ bên tai Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy trong tai ù ù. Một lát sau, cô hỏi: “Anh thật đúng sự…lừa em!”
“Kiều Kiều, em đừng hiểu sai ý anh …Anh thật sự sợ
em hiểu lầm.” Lục Cảnh Diệu không ngừng vỗ lưng cô trấn an, “Lúc ấy em
hiểu lầm anh như vậy, cho nên đã khiến em và Duệ Duệ chia lìa bảy năm.”
“Em không hiểu lầm.” Tần Dư Kiều mặc dù nói như vậy nhưng giọng nói vẫn có
chút chua xót, “Chỉ cần anh đừng làm chuyện khiến em hiểu lầm.”
Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều khẽ hôn lên lưng cô khiến Tần Dư Kiều cảm thấy hơi tê dại. Cô vốn còn có chút không thoải mái nhưng giờ đã bị Lục Cảnh Diệu hôn đến không còn. Cô cũng không phải là người cố chấp, quay lại
nói với Lục Cảnh Diệu: “Chúng ta đi tắm đi.”
Lục Cảnh Diệu nói
xong, trong lòng cân nhắc một lượt, nhân cơ hội muốn một khối kim bài
miễn tử: “Kiều Kiều, anh mặc kệ, về sau em nhớ ra chuyện khi đó cũng
không cho phép đòi chia tay. Em có gì không hiểu thì phải hỏi anh trước, không cho phép hành động theo cảm tính, biết không? Anh không thể chịu
được nỗi đau mất em nữa đâu.”
Lời nói này của Lục Cảnh Diệu quả
thật tình thâm ý thiết. Tần Dư Kiều mặc dù không nhớ ra được nhưng trong lòng cũng trách mình năm đó hành động theo cảm tính mới khiến cô chia
cách bảy năm với Hi Duệ. Cho nên khi Lục Cảnh Diệu hỏi như vậy, Tần Dư
Kiều nhẹ “ừ” mấy tiếng: “Sẽ không, em sẽ lý trí.”
Sau đó Lục Cảnh Diệu cũng cảm thấy tối nay thật sự rất viên mãn, đứng dậy hào hứng ôm Tần Dư Kiều đi tắm.
Chỉ là có lúc cam đoan của phụ nữ lại không đáng tin bằng đàn ông. Tối nay
Lục Cảnh Diệu cứ cho rằng chỉ cần mình có kim bài miễn tử là được, ai dè sau này kim bài miễn tử của anh những không miễn tội chết cho anh mà
còn trở thành ngòi nổ để Tần Dư Kiều trừng phạt anh.
“Lục Cảnh Diệu, anh giỏi lắm, coi em như đứa ngốc để đùa bỡn đúng không.”
“Kiều Kiều, không phải em bảo đảm sẽ không tức giận rồi sao?”
“Em nói em sẽ không tức giận lúc nào … Đúng, em có nói, vậy em đổi ý, em đổi ý rồi ! Đổi ý rồi !”
Cho nên có đôi lúc lời nói của phụ nữ chưa chắc đã đáng tin bằng đàn ông,
nhất là những lời sau khi ân ái. Nghe thì cứ nghe nhưng đừng có mà tưởng thật. Mùng tám tết, Lục Cảnh Diệu liền bị Lục Hòa Thước đuổi về công ty, cho nên lúc ban ngày cô
phải một mình đối mặt với người Lục gia, dĩ nhiên vẫn còn có Hi Duệ ở
bên cô. Cho nên lịch trình của Tần Dư Kiều là buổi sáng cùng Hi Duệ làm
bài tập nghỉ đông, sau cơm trưa đưa Hi Duệ và Cầu Cầu đi ra ngoài tản
bộ, sau đó đúng giờ cơm trở về Lục gia. Bởi vì bấm thời gian quá chuẩn
nên lần nào Lục Hòa Thước cũng ý kiến: “Bình thường không thấy đâu, chỉ
có lúc ăn cơm là gặp được thôi, đúng là người bận rộn.”
Lần nào
Tần Dư Kiều bị Lục Hòa Thước chọc giận cũng lấy Lục Cảnh Diệu ra để
trút, sau đó Lục Cảnh Diệu đề nghị nói: “Đừng đưa Hi Duệ ra ngoài nữa,
ông già không thấy cháu nên tức giận. Nếu như em muốn ra ngoài thì tìm
lý do là được rồi.”
Sau đó Tần Dư Kiều quyết định trở về Tần Ký.
Ngày đầu tiên trở về Tần Ký đi làm, Tần Ngạn Chi gọi điện thoại tới, cười ha hả hỏi cô tình hình gần đây: “Người Lục gia đối với con có tốt không?”
Tần Dư Kiều nâng cằm lên trả lời: “Rất tốt.” Sau đó nhớ tới Tần Ngạn Chi
cho Hi Duệ cổ phần công ty, còn tặng cho Bạch gia sách và đủ loại quà
tặng, trong lòng cô cũng rất bối rối, chống cùi chỏ lên bàn làm việc nói với Tần Ngạn Chi: “Cha, ngày đó con không cố ý nổi giận.”
Tần Ngạn Chi ở bên kia bỗng trầm lặng: “Kiều Kiều, có thể cho cha một cơ hội bồi thường con không?”
Tần Dư Kiều rầu rĩ nói: “Bồi thường cái gì chứ, con đã trưởng thành rồi, nên là con chăm sóc hiếu kính cha mới phải.”
Tần Ngạn Chi lại im lặng, lúc cấp lời giọng nói mang theo cảm khái khó có
thể che giấu: “Con gái nhà chúng ta thật sự đã trưởng thành rồi.”
Tần Dư Kiều hơi mím môi: “Được rồi, không nói chuyện với cha nữa, con gọi điện thoại cho bà nội đây.”
Tần Dư Kiều từ thành phố G trở về được một ngày liền gọi điện thoại cho bà
nội. Lần đầu trò chuyện hai bên đều có chút lúng túng, bà Tần nói được
mấy câu liền để cho dì Chu của Tần gia nghe. Nhưng khi số lần trò chuyện ngày càng nhiều, thời gian cô nói chuyện với bà nội cũng càng lúc càng
dài. Họ tìm được chủ đề để tán gẫu, chuyện thời tiết, chuyện các chị dâu của Lục gia, chuyện về Duệ Duệ, còn cả Lục Cảnh Diệu nữa.
Thật
ra thì bà Tần rất sợ cháu gái mình sẽ bị người Lục gia bắt nạt, mỗi lần
đều muốn dặn dò đôi câu: “Kiều Kiều à, bà thấy cậu Lục Cảnh Diệu kia mặc dù tính khí không tốt nhưng lại rất che chở cháu, về sau có chuyện gì
cháu cứ thương lượng với cậu ta, các cháu đã có con rồi, cũng cần kết
hôn đi thôi, cố gắn