
châu Tần Dư Kiều mới thay, ngắt lời Trương Kỳ: “Chiếc váy Dư Kiều
đang mặc chị từng thấy trên tạp chí, nhưng bán hàng ở quầy chuyên doanh
lại nói với chị là chưa có hàng.”
Chiếc váy Tần Dư Kiều mặc hôm
nay này là kiểu dáng mới vừa được đưa tới ngày hôm qua, trong nước còn
chưa có hàng, là Lục Cảnh Diệu đặt hàng từ nước ngoài. Mặt khác Tần dư
Kiều biết Trần Húc Phân cố ý chuyển đề tài. Mặc dù Lục Cảnh Diệu giấu
tình sử ngày xưa với cô, nhưng hiện giờ thật sự không nên truy hỏi đến
cùng, cho nên Tần Dư Kiều mỉm cười nói với Trần Húc Phân: “Lúc em thấy
cái váy này trên tạp chí cũng rất thích, lão Lục nhìn thấy liền đặc biệt dặn người ta đặt hàng từ nước ngoài về.”
Phụ nữ ít nhiều cũng có chút tật xấu là khoe khoang. Tần Dư Kiều vừa nói vừa dịu dàng nhìn Lục
Cảnh Diệu. Lục Nguyên Đông thấy trong mắt Tần Dư Kiều tràn ngập tình cảm như vậy thì có hơi khó chịu.
"Trong mấy người con trai Lục gia,
thương yêu vợ nhất hẳn là lão Lục rồi." Dương Nhân Nhân là nàng dâu có
tâm tư đơn thuần nhất trong Lục gia. Cô cười kéo Tần Dư Kiều đứng lên, ý để cho cô ngắm kỹ một chút, "Trước chị cũng thấy Kiều Kiều mặc bộ váy
rồi này, nhưng lớn tuổi rồi nên cũng không dám hỏi quần áo các em mặc."
Dương Nhân Nhân nói xong, tất cả mấy người phụ nữ Lục gia đều đưa mắt tập
trung nhìn Tần Dư Kiều. Chiếc váy màu đỏ hoa hồng này quả thực giống như đặt làm theo số đo vậy, vòng eo vốn mảnh khảnh càng thêm thon thả, nhìn như không đầy một vòng tay. Trương Kỳ nhớ đến lần đầu tiên thấy Tần Dư
Kiều, đâu có gầy như vậy. Vương Bảo Nhi trước kia mặc dù quyến rũ xinh
đẹp, nhưng không có được sự nền nã như Tần Dư Kiều, quả nhiên con gái
xuất thân từ nhà nghèo và nhà giàu vẫn rất khác biệt.
Thật ra thì Trương Kỳ không ghét Tần Dư Kiều, nhưng cô lại càng không thích Vương
Bảo Nhi. Bởi vì cùng là con gái của gia đình thư hương nhưng cô có hảo
cảm với Tần Dư Kiều hơn. Thế nhưng bây giờ cô ta lại là vợ chưa cưới của Lục Cảnh Diệu, vậy nên cảm giác của Trương Kỳ với Tần Dư Kiều cũng rất
phức tạp.
Người nhìn Tần Dư Kiều còn có Lục Nguyên Đông. Sau đó
anh cảm thấy lòng bàn tay mình như bị bỏng, hơi quay mặt nhìn về hướng
khác.
“Chị cả còn trẻ lắm, dáng vẻ không giống như đã sắp làm mẹ
chồng người ta rồi.” Trương Kỳ chuyển đề tài về phía Lục Nguyên Đông,
“Vương tiểu thư đâu rồi? Nếu cha đã đồng ý, Nguyên Đông cũng nên mang cô ấy tới nhà chơi chứ.”
“Không vội, tính tình Bảo Nhi hướng nội,
cháu thật sự sợ các thím nhiệt tình sẽ dọa cô ấy.” Lục Nguyên đông nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Lục Cảnh Diệu nói.
Lục Cảnh Diệu từ sau
lưng Tần Dư Kiều đi tới, tay phải đặt trên vai của cô, sau đó dịch xuống đến hông Tần Dư Kiều, ôm cô cùng ngồi xuống: “Thật ra thì tính tình
Kiều Kiều cũng rất hướng nội, cho nên Cảnh Diệu cũng xin các chị dâu
đừng lấy chuyện của bọn em ra để đùa. Da mặt em dày thì không sao, nhưng da mặt Kiều Kiều mỏng lắm, rất dễ xấu hổ.”
Lục Cảnh Diệu một câu hai nghĩa, thuận tiện giải thích chuyện chị Tiểu Lộc vừa rồi, giải
thích câu "thanh mai trúc mã" kia của Trương Kỳ chỉ là nói đùa. Lời này
ngoài mặt là nói với mấy người phụ nữ Lục gia, thực tế là nói cho Tần Dư Kiều nghe: Anh và Mục Lộc vốn chẳng có gì, chỉ là lời nói đùa của
Trương Kỳ châm ngòi ly gián thôi, nếu như cô tin thì cô đúng là người
phụ nữ ngốc.
——
Chỉ là Tần Dư Kiều thật sự đã tin. Lục
Cảnh Diệu này một khi đã chột dạ thì luôn thích dùng chuyện chăn gối để
che giấu cho qua. Tần Dư Kiều không biết ở Lục Cảnh Diệu Ái Đinh Bảo có
phải cũng lừa gạt Quả Quả như vậy hay không, nhưng tối nay anh cũng muốn dùng cách này lừa gạt cô.
Cô bị Lục Cảnh Diệu ôm từ phòng của Hi Duệ ra, vừa đi tới phòng ngủ chính anh liền lập tức giở trò với cô.
Tiền diễn làm rất đầy đủ, lúc đi vào bởi vì hai người đều có chút nóng
vội cho nên vừa mới bắt đầu tốc độ cũng đã rất nhanh. Sau đó Lục Cảnh
Diệu còn thay đổi cách thức để thân thể cô cảm thụ được kích thích nhất, thậm chí không tiếc dùng miệng.
Đêm nay Tần Dư Kiều thật sự cực
kỳ động tình, phản ứng của thân thể cô cũng làm cho Lục Cảnh Diệu vui
mừng. Đối với Lục Cảnh Diệu mà nói loại ân ái tình đầu ý hợp này khiến
anh luôn cảm thấy ban đêm hơi ngắn. Còn đối với Tần Dư Kiều mà nói, loại triền miên cực hạn này thật ra rất tiêu hao thể lực.
Lúc kết
thúc Tần Dư Kiều mệt lử, nằm trên người Lục Cảnh Diệu không nhúc nhích.
Mà Lục Cảnh Diệu thỉnh thoảng lại sờ sờ thịt trên mông cô, khóe miệng nở một nụ cười khẽ: “Mệt không, anh ôm em đi tắm.”
Tần Dư Kiều cúi đầu
gặm cắn viên thịt nhỏ trên ngực trái Lục Cảnh Diệu, tín hiệu này rõ ràng làm cho người ta sinh ra nghĩa hiểu khác, thân thể Lục Cảnh Diệu chấn
động, lòng bàn tay vỗ nhẹ hai cái lên mông Tần Dư kiều: “Còn chưa ăn no
à?”
Tần Dư Kiều đột nhiên dùng sức khẽ cắn, Lục Cảnh Diệu đau đến mức kêu ôi một tiếng, sau đó lật người ôm Tần Dư Kiều vào lòng mình:
“Quả nhiên chưa ăn no, được, anh lại cho em ăn.”
“Ăn cái....đầu
anh ý!” Tần Dư Kiều đột nhiên bóp mạnh ‘lão nhị’ của Lục Cảnh Diệu, mặc
dù hai má đỏ ửng nhưng ánh mắt lại tỉnh táo, đôi mắt to trắng đen rõ
r