
àng nhìn Lục Cảnh Diệu khiến anh có chút bỡ ngỡ.
“Con hươu sao
kia là thế nào?” Tần Dư Kiều nghiêm mặt, rốt cuộc cũng hỏi trọng điểm,
tay cầm tiểu Cảnh Diệu cũng bóp mạnh hơn một chút.
“Hươu sao
chính là hươu sao thôi, em thích à, nếu không chúng ta đến vườn thú dẫn
một con về nuôi nhé.” Mặc dù vận mệnh bị nắm, Lục Cảnh Diệu vẫn rất mạnh miệng. Thậm chí tay anh còn bắt đầu không an phận, xoa xoa phía dưới
Tần Dư Kiều, “Thật sự chỉ là quen biết mà thôi, trước kia tới nhà ở mấy
ngày, về sau cô ta ra nước ngoài gả cho người ta, không như ngọt ngào
sai sự thật như Trương Kỳ nói đâu. Nếu là thanh mai trúc mã thật, anh
giấu em làm gì. Hơn nữa cho dù thật sự là thanh mai trúc mã thì cũng chỉ là vừa khéo quen nhau từ nhỏ mà người đấy giới tính nữ thôi…Em dám nói
em không có không?”
Tần Dư Kiều: “…”
“Cho nên đừng ‘cầm
lông gà làm tên bắn’ nữa, trong nhà này Trương Kỳ xấu tình nhất. Em đừng để chị ta khích bác. Hứng thú lớn nhất của chị ta chính là làm trò cho
nhà cửa không yên. Nhưng mà xét về tình thì chị ta cũng có thể tha thứ.
Chồng chị ta không phục vụ được chị ta khiến thời kỳ mãn kinh của chị ta tới trước mấy chục năm… Nhưng còn em, anh có ngày nào không phục vụ em
à?”
Tần Dư Kiều lại càng mạnh tay hơn. Lục Cảnh Diệu khẽ hừ một
tiếng, tiếng “hừ” này rất mất hồn nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi,
giống hệt như chiến sĩ cách mạng hy sinh vì nghĩa vậy.
“Bóp nữa là hỏng đấy, đến lúc đó em dùng cái gì.”
“Đổi cái khác, tưởng có cái này là giỏi lắm đấy à, phải dài hơn người khác
mới trâu bò.” Tần Dư Kiều nói mà không nghĩ. Giọng nói sau khi ân ái mặc dù cố giả vờ lạnh lùng nhưng nghe vẫn mềm như lụa vậy.
"Chê ngắn à…” Lục Cảnh Diệu đột nhiên bật cười, “Rất to gan, nhưng không sợ cái miệng ăn không trôi à.”
Mặc dù Lục Cảnh Diệu nói như vậy, nhưng đối mặt với vấn đề tôn nghiêm của
đám đàn ông, anh vẫn nên giải thích một chút: “Phụ nữ sống trong phúc mà chẳng biết, người đàn ông của em đúng là dài hơn những người đàn ông
khác một đoạn lớn đấy.”
Lục Cảnh Diệu kéo dài ba chữ cuối cùng,
Tần Dư Kiều nghe Lục Cảnh Diệu nói vậy cũng đỏ mặ. Lục Cảnh Diệu kiêu
ngạo vốn không để ý vận mệnh của mình còn đang bị cô nắm trong tay, thậm chí còn vô liêm sỉ cọ cọ trong lòng bàn tay cô: “Em đo thử xem, hai tay có cầm đủ không?”
Lục Cảnh Diệu vừa nói vừa phối hợp rút ra đưa
vào, không bao lâu sau vật trong tay Tần Dư Kiều lập tức từ trạng thái
nửa mềm một lần nữa trở nên cứng rắn nóng bỏng.
Tần Dư Kiều lập tức buông tay ra, xoay người: “Không đứng đắn.”
Lúc Tần Dư Kiều lật người cuốn hơn nửa cái chăn, Lục Cảnh Diệu buồn bực, đá xuống giường: “Anh đắp cái gì! Anh đắp cái gì!” Tần Dư Kiều đưa lưng về phía Lục Cảnh Diệu không để ý đến người đàn ông đang nổi giận sau lưng.
Lục Cảnh Diệu sợ nhất cái gì? Sợ nhất cô gái của anh làm lơ anh. Thật ra
anh vốn không thích nghĩ nhiều về chuyện quá khứ, dù là Mục Lộc hay Diêu Tiểu Ái. Bởi vì anh biết hiện tại và tương lai cái gì mới là quan trọng nhất, cho nên thay vì kiểm điểm lỗi lầm trong quá khứ, không bằng cưng
nựng Tần Dư Kiều nhiều hơn. Sau này cô nghĩ lại, anh không cần cô cảm
động anh tốt, nhưng có thể quen với việc anh đối tốt với cô.
Nhưng có đôi khi dây thần kinh của phụ nữ và đàn ông không giống nhau, họ
thích truy tìm nguyên nhân hơn, chuyện gì cũng thích hỏi nguyên nhân.
Nhưng rất nhiều chuyện vốn chẳng có nguyên nhân để mà trả lời cho cô. Ví dụ như lúc đó thần kinh Lục Cảnh Diệu cũng chập mạch, anh cũng sống ở
trong phúc mà chẳng biết. Những chuyện này đều không có nguyên nhân
quang minh chính đại gì, anh không nghĩ ra nổi, cũng không trả lời nổi.
....
Lục Cảnh Diệu bỗng trở nên im lặng, không chơi xấu đá giường nữa. Sau đó cả căn phòng dần trở nên yên tĩnh, kết quả chính Tần Dư Kiều lại cảm thấy
mất tự nhiên, hừ hừ mấy tiếng rồi tiếp tục quấn chăn.
Chăn lại bị Tần Dư Kiều quấn đi một ít, Lục Cảnh Diệu thật sự chẳng còn bao nhiêu
chăn để đắp nữa. Anh nghiêng đầu nhìn Tần Dư Kiều vùi mặt vào gối, trái
tim trở nên mềm mại khác thường. Cuối cùng Lục Cảnh Diệu nghiêng người
qua, dùng cả hai chân hai tay ôm lấy Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, chúng ta
không cãi nhau nữa nhé. Em muốn biết cái gì anh sẽ nói cho em biết. Anh
có gì giấu giếm em cũng là vì sợ em tức giận thôi mà. Ở trong lòng anh,
họ thật sự chỉ là những phụ nữ không quan trọng, anh tự dưng nhắc đến họ làm gì, cố ý khiến em bực à…”
“Em có hẹp hòi như vậy sao?” Tần Dư Kiều hạ hỏa, hừ nhẹ ra tiếng.
“Em đương nhiên không hẹp hòi, là anh hẹp hòi, anh lấy bụng tiểu nhân đo
lòng quân tử rồi.” Lục Cảnh Diệu thở khẽ tâm tình bên tai Tần Dư Kiều,
nghĩ thầm: Chuyện Mục Lộc này thật sự không lấp liếm được nữa rồi, thay
vì về sau này Lục Nguyên Đông lấy được món hời không bằng mình tự nói
với Kiều Kiều trước, lựa lời mà nói.
“Kiều Kiều, anh từ nhỏ đã ra nước ngoài học, Trương Kỳ nói Mục Lộc trước kia thường xuyên ở Lục gia
làm khách anh thật sự không biết rõ lắm. Tấm hình em xem hôm nay cũng
chỉ là lúc anh về nước nghỉ thôi. Lúc ấy anh còn....nhỏ mà, Mục Lộc đối
với anh cũng chỉ là bạ