
ặm cắn.
Cảm giác vừa tê vừa dại, lại hơi
đau truyền đến từ đầu ngón tay cô. Tần Dư Kiều ngước mắt lên, con ngươi
phiếm ánh cười của Lục Cảnh Diệu mang vẻ rạo rực. Một lúc sau, anh cuối
cùng cũng buông tay cô ra, từ bi nói điều cô muốn biết.
“Chắc ba sẽ đồng ý cho Nguyên Đông lấy Vương Bảo Nhi.”
Tần Dư Kiều không hiểu lắm: “Tại sao lại đồng ý?”
Lục Cảnh Diệu không dằn lòng được lại sàm sỡ Tần Dư Kiều, tùy tiện cho tay
vào trong áo khoác lông cừu của cô, vuốt ve nơi mềm mại của cô qua lớp
áo bó nhung đen.
Tần Dư Kiều chụp lại tay Lục Cảnh Diệu: “Rốt cuộc có nói không hả?”
Lục Cảnh Diệu chớp chớp mắt, sau đó ôm Tần Dư Kiều bắt đầu tâm sự: “Ba định để Nguyên Đông theo anh cùng quản lý Lam Điền, hoặc là nói hiện giờ ba
còn chưa muốn giao toàn quyền kinh doanh Lam Điền cho anh. Nhưng mà bây
giờ ba đang không tìm được lý do để chia số cổ phần còn giữ trên tay
mình cho Nguyên Đông, chỉ khi Nguyên Đông kết hôn, ba sẽ tặng cổ phần
cho Nguyên Đông làm quà cưới.”
Tần Dư Kiều hiểu được phần nào.
Thật ra cô không hề hứng thú với chuyện ai làm chủ nhà họ Lục, nhưng
người cô sắp lấy là Lục Cảnh Diệu, có một số vấn đề không phải cô có
muốn hay không, mà là cô có muốn cùng với Lục Cảnh Diệu hay không. Nếu ở bên anh, cô phải hiểu rõ một số vấn đề nhất định.
“Vậy anh nghĩ như thế nào?” Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu: “Anh có muốn để Nguyên Đông vào Lam Thiên không?”
Lục Cảnh Diệu dời hai tay, cuối cùng ôm lấy eo Tần Dư Kiều. Vòng eo này
thật sự là càng lúc càng nhỏ đến mức không cảm thấy thịt, Lục Cảnh Diệu
khó chịu nhéo eo cô, trả lời: “Cổ phần cũng không quan trọng, một năm
thiếu mấy ngàn vạn hoa hồng chẳng là gì cả. Nhưng anh chỉ có thể không
so đo vấn đề tiền nong, anh tuyệt đối không nhường vị trí người thừa kế
nhà họ Lục.”
Đàn ông nào không có dã tâm, huống chi tạo hóa đã
cho anh cái đầu thông minh nhạy bén, cùng với thủ đoạn khó lường. Với
điều kiện trời ban như vậy, một người đàn ông làm sao có thể thiếu đi dã tâm cùng dục vọng nguyên thủy được?
Tần Dư Kiều hiểu mdã tâm của Lục Cảnh Diệu, cũng biết khả năng của anh có thể mang đến thành tự lớn
cho nhà họ Lục, nhưng vẫn lo lắng cuối cùng bởi vì cuộc chiến tranh đoạt tài sản nhà họ Lục mà lòng người bàng hoàng gia đình không yên. Hơn nữa Lục Cảnh Diệu này làm việc không bao giở để ý đến tình cảm, không khỏi
lo lắng: “Em cảm thấy ba anh có ý bồi dưỡng anh thừa kế nhà họ Lục, để
Nguyên Đông tiến vào Lam Điền có lẽ cũng vì lo lắng tính tình cường
ngạnh của anh, cần phải có người quản thúc. Cho nên anh chỉ cần an phận
chút, làm việc thật tốt, em cảm thấy khẳng định không thành vấn đề.”
“Ha ha.” Lục Cảnh Diệu hừ nhẹ trước lời phát biểu vô tư của Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều cho rằng mình nói không đúng bị Lục Cảnh Diệu cười nhạo, hỏi: “Em nói không đúng sao?”
Lục Cảnh Diệu cấu hông Tần Dư Kiều: “Có thể đừng câu nào cũng Nguyên Đông không? Không thấy chán à?”
Tần Dư Kiều yên lặng tụt khỏi đùi Lục Cảnh Diệu.
Sau đó chuyện của Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi thật sự được Lục Cảnh
Diệu đoán đúng. Bữa cơm tối mùng sáu, Lục Hòa Thước đột nhiên hỏi Dương
Nhân Nhân: “Nguyên Đông đâu? Sao lại không thấy nó?”
Dương Nhân
Nhân cũng vô cùng nghẹn khuất, nghĩ thầm: Không phải Nguyên Đông bị ba
đuổi khỏi nhà họ Lục à? Mặc dù biết ông cụ đang giả ngốc, Dương Nhân
Nhân vẫn đáp lời ông: “Sợ ba trông thấy nó lại tức giận, cho nên không
cho nó trở về nhà.”
“Hết giận lâu rồi.” Lục Hòa Thước nở nụ
cười gần gũi, “Các con cũng thật là, ba có thể tức giận với Nguyên Đông
sao? Tết nhất sao có thể để nó sống ở ngoài chứ? Các con làm ba mẹ kiểu
gì thế?”
Dương Nhân Nhân “Dạ” một tiếng rồi nói: “Vậy ngày mai con bảo nó về.”
Lục Hòa Thước “ừ” rồi “ừ”, mắt liếc Lục Cảnh Diệu rồi nói với Dương Nhân
Nhân và Lục Cảnh Thịnh, “Nếu Nguyên Đông thật sự thích cô bé kia, ba
cũng không phản đối. Lần trước ba cho rằng cô Vương nhận tiền của thư
ký, không ngờ lại trả hết cho ba. Tuy gia thế không tốt, có điều cũng
may cô gái biết phấn đấu… Quan trọng nhất là Nguyên Đông thích cô ấy.”
“Nói như vậy ba đồng ý rồi ạ?” Trương Kỳ cùng hóng hớt, hỏi Lục Hòa Thước.
Lục Hòa Thước gật đầu, nhìn về phía Tần Dư Kiều bên cạnh Lục Cảnh Diệu:
“Năm nay nhà họ Lục chúng ta tổ chức hai đám cưới, song hỷ lâm môn.”
Tin tức nhà họ Lục song hỷ lâm môn nhanh chóng truyền ra ngoài. Lúc Vương
Bảo Nhi bỏ giấy gấp vào ngăn kéo, Lục Nguyên Đông đứng trước ban công
gọi điện thoại. Màn đêm đen như mực lặng lẽ bao phủ đỉnh đầu Lục Nguyên
Đông. Vẻ mặt anh lành lạnh, lúc nhìn thấy Vương Bảo Nhi đi đến, anh bỏ
điện thoại vào túi quần.
Vương Bảo Nhi ôm lấy Lục Nguyên Đông từ
phía sau, “Nguyên Đông, em thực sự rất cảm động. Vì em mà anh có thể trả giá nhiều như vậy.”
Lục Nguyên Đông nhếch khóe miệng, xoay người nhìn Vương Bảo Nhi: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn, anh sẽ đính hôn
với em. Trước đó, em còn có rất nhiều chuyện cần học, nhất là lời nói cử chỉ. Trước khi nói cần suy nghĩ cái gì nên nói cái gì không nên nói,
không hiểu thì im lặng, không ai thấy hỏi nhiều là ưu điểm cả… Về cụ