
thương lượng với con gái, “Ba bảo Hạ Nghiên Thanh
dọn ra ngoài ở, về sau mỗi lần con trở về, căn nhà này chỉ có ba cùng…
bà nội, như vậy có được không?”
Tần Ngạn Chi vẫn muốn thỏa hiệp
với con gái, nhưng sự thỏa hiệp của ông lại làm tổn thương những người
hiện đang sống ở căn nhà này. Lời của ông lọt vào tai Hạ Vân cùng Hạ
Nghiên Thanh đi theo phía sau Hạ Vân.
“Sao có thể để Kiều Kiều đi chứ, có phải đi cũng là mẹ con chúng tôi.” Hạ Vân cười lạnh, nói với
Tần Dư Trì đứng ở chiếu nghỉ, “Dư Trì, con lên tầng thu dọn lại đồ đạc
đi, ba con không cần chúng ta nữa, chúng ta… bị ba các con đuổi đi rồi…”
“Nếu thật sự là vậy, chúng tôi có thể ở thêm hai ngày.” Lục Cảnh Diệu buông valy xuống, nói với Hạ Vân.
Đúng lúc này, Tần Dư Trì từ chiếu nghỉ xông tới, “Ba, con ghét ba, ba nói cô ta là chị con, nhưng chị con chỉ có một, cô ta không phải là chị con,
cô ta trở về đây để cướp đoạt tài sản, con ghét cô ta…”
Tần Dư
Trì còn chưa nói hết, Hạ Vân đã tái mặt, quát con trai bảo nó đừng nói
nữa. Người có khuôn mặt tái nhợt y chang chính là Tần Ngạn Chi. Ông chỉ
vào Tần Dư Trì hỏi: “Ai nói cho con biết là chị trở về tranh giành tài
sản?!”
Tần Dư Trì bị Tần Ngạn Chi làm cho sợ hãi, còn có sự tủi
thân và khổ sở của trẻ con, hốc mắt tràn ngập nước mắt nóng bỏng, chỉ
vào Lục Cảnh Diệu nói: “Là anh ta…”
“Chú Tần, chú phải dạy con
trai cẩn thận hơn đấy!” Lục Cảnh Diệu đứng bên cười lạnh, làm bộ chán
không thèm giải thích: “Các vị đã đối xử với Kiều Kiều như vậy, Kiều
Kiều không thể ở lại căn nhà này nữa, nếu không sẽ bị cho rằng Kiều Kiều ham tiền tài mới trở về. Kiều Kiều không thấy oan ức, còn Lục Cảnh Diệu tôi không chịu nổi cơn tức này.”
……
Lúc Tần Dư Kiều trở
về thành phố S thì đã là bảy giờ tối. Cô không trở về chung cư Nhã Lâm
mà tới vườn hoa trung tâm chỗ nhà Lục Cảnh Diệu. Sau khi về đến nhà đã
ôm Hi Duệ ngủ thẳng đến nửa đêm. Nửa đêm tỉnh lại, Hi Duệ trong lòng
đang ngủ rất say, còn cô thì bị tiếng động ở phòng bếp dưới nhà đánh
thức.
Tần Dư Kiều rón rén rời khỏi giường, xuống nhà đi vào bếp.
Lục Cảnh Diệu đang dùng chảo nướng thịt bò, Tần Dư Kiều cảm động ôm anh: “Cảm ơn…”
“Chết thật, hiểu lầm rồi, anh tự làm cho mình ăn mà.” Lục Cảnh Diệu chậm rãi giải thích.
Chiếc đèn chùm tỏa sáng khắp căn bếp, mà ánh sao rực rỡ bên ngoài tấm kính dày đặc trong đêm.
Tần Dư Kiều vẫn ôm Lục Cảnh Diệu, giọng nói buồn bã, “Cảnh Diệu, chúng ta kết hôn đi.”
Lục Cảnh Diệu sững sờ, “Đừng vội, gấp như vậy làm gì?”
Tần Dư Kiều: “Thôi vậy.”
Lục Cảnh Diệu xoay người: “Thật ra anh đã nhờ người xem ngày giờ rồi, đang định bàn với em mà.” “Mùng chín tháng
giêng?” Mắt Tần Dư Kiều mở to, nhìn vẻ mặt đứng đắn của Lục Cảnh Diệu:
“Còn chưa đến một tuần nữa là kết hôn, anh đang đùa em à?” Bây giờ đã
mùng mấy tháng gieng rồi, kết quả ngày tốt Lục Cảnh Diệu xem lại là mùng chín, Tần Dư Kiều nghi ngờ mở trừng hai mắt, cảm thấy Lục Cảnh Diệu
đang nói đùa.
“Không phải anh đang bàn bạc với em sao? Mùng chín
là ngày lành, vô cùng thích hợp cho nam nữ kết hôn, không khắc bát tự
của chúng ta, vô cùng hợp.” Lục Cảnh Diệu lấy một quyển sách bìa vàng
phía sau sô pha định lật cho Tần Dư Kiều xem.
Tần Dư Kiều ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, “Anh học xem bói từ lúc nào thế?”
Bởi vì Tần Dư Kiều kinh ngạc, Lục Cảnh Diệu giải thích sơ lược nguồn gốc
của quyển sách này: “Nhà họ Lục có một ông thầy chuyên chọn ngày lành,
anh lấy sách của ông ấy xem một chút.”
Lục Cảnh Diệu đẩy thịt bò
phi lê trên bàn nhỏ ra xa một chút, sau đó mở sách ra trước mặt Tần Dư
Kiều: “Em xem, ngày này rất tốt, phía trên còn viết nếu nhà trai hơn nhà gái tám tuổi, vậy lại càng đại cát trong đại cát.”
Ánh mắt Tần Dư Kiều lóe lên: “Sách này anh viết à?”
Lục Cảnh Diệu xem thường lời nói của Tần Dư Kiều, lúc muốn nói tiếp, Tần Dư Kiều khom người định lấy thịt bò bị Lục Cảnh Diệu đẩy ra xa, sau đó…
với không tới.
Lục Cảnh Diệu không nhìn nổi, bưng thịt bò đến đặt trên hai chân ngồi xếp bằng trên ghế sô pha cho Tần Dư Kiều: “Không ăn
thì chết à?”
Tần Dư Kiều thật sự rất đói. Sau khi rời khỏi nhà họ Tần liền lên chuyến bay sớm nhất đến thành phố S, ở trên máy bay cũng
không ăn được bao nhiêu. Cho nên thịt bò Lục Cảnh Diệu vừa làm xong đều
vào bụng cô, đây đã là vài miếng cuối cùng rồi. Không ngờ Lục Cảnh Diệu
còn cố ý đẩy thịt bò ra tít đằng xa, rõ ràng không muốn cô ăn.
Tần Dư Kiều bỏ vài miếng thịt bò vào miệng, thấy Lục Cảnh Diệu nhìn mình
bằng ánh mắt ghét bỏ, buông đĩa xuống rồi nói: “Còn chưa lấy nhau mà ăn
khuya nhiều chút đã bị anh ghét bỏ như vậy, sau này lấy nhau rồi còn
không bị anh cắt xén đến chết…”
“Không lấy anh, không lấy anh nữa!” Tần Dư Kiều bất mãn bĩu môi.
“Ai cắt xén đồ ăn của em, Hi Duệ anh còn không cắt xén của nó, anh còn có
thể thiếu được em?” Lục Cảnh Diệu đưa quyển sách bìa vàng đưa cho Tần Dư Kiều xem, “Nhưng anh đang bàn chuyện nghiêm túc, em có thể đừng ngắt
lời không hả? Người đề nghị kết hôn là em mà, anh đồng ý đề nghị kết hôn của em, muốn bàn bạc chuyện này. Nhưng sao thái độ sau đó của em… lại
qua lo