
ba đang làm gì vậy?"
"Tao làm cái gì, con mẹ nó mày giỏi lắm, chuyện gì cũng đổ hết lên đầu tao.
Mà tao có phải nói lời cảm ơn mày nữa không? Tao thật sự rất muốn cảm ơn mày cảm ơn mày còn nhớ đến bộ xương già này, già như vậy mà còn bị mày
sử dụng làm vũ khí."
"Ba...." Lục Cảnh Diệu lại nhìn Tần Dư Kiều
bây giờ không dám ngẩng mặt lên nhìn anh nữa, trong lòng vừa buồn cười
vừa tức giận, không ngờ cô lại nói với Lục Hoà Thước mấy lời lảm nhảm
của anh. Cô cũng biết rõ anh nói chuyện đó là để lừa Hi Duệ thôi mà? Cô
muốn gọi anh tới đây cũng không cần dùng cách này chứ.
"Ba, ba
nghe con giải thích." Lục Cảnh Diệu cười trừ, hạ thấp giọng nói đùa với
Lục Hoà Thước, "Không phải con sợ không theo đuổi được vợ sao?"
Lục Hoà Thước nghiêm mặt: "Không nghe!"
Lục Cảnh Diệu : "Ba, ba đừng như vậy."
Lục Hoà Thước cầm tờ báo trên bàn đánh tới tấp vào người Lục Cảnh Diệu:
"Nhóc con mày nói chuyện đàng hoàng cho tao biết, có phải mày cũng vu
oan tao trước mặt Hi Duệ không?!"
"Bác Lục, đúng là Cảnh Diệu đã
nói với con và Hi Duệ như vậy." Đúng lúc này, Tần Dư Kiều chen miệng
vào, "Chẳng lẽ sự thật không phải như vậy sao?"
Lục Hoà Thước nhìn Lục Cảnh Diệu chằm chằm, vô cùng rối rắm.
Không chừng chân tướng sự việc giống như lời Gia Anh nói, chắc hồi ở Anh Cảnh Diệu làm chuyện có lỗi với với mẹ Hi Duệ, sau đó mới làm mẹ Hi Duệ bỏ
đi, khiến Hi Duệ từ nhỏ đã không có tình thương của mẹ
Lục Hoà
Thước tức không chịu nổi, nhưng tức thì tức, có một số việc nếu như qua
rồi thì cũng phải cho qua thôi. Chắc là bây giờ thằng sáu thật sự sợ vợ
mình bỏ đi, sợ Hi Duệ lại mất mẹ nên mới nói như vậy.
Lục Hoà
Thước tức giận tới mức thở hổn hển, nhưng vẫn đè nén lửa giận đang cuồn
cuộn trong lòng, nói với Tần Dư Kiều: "Tất cả đều là hiểu lầm... cô Tần
đừng nóng vội, chuyện năm đó là hiểu lầm giữa tôi và tên nhóc này....
Nhưng mà bây giờ tốt rồi, ông trời thật tốt với nhà họ Lục, thương xót
Hi Duệ từ nhỏ đã không có mẹ, nên để cô và thằng sáu nối lại mối duyên
xưa."
Tần Dư Kiều tỏ vẻ hoài nghi với lời của Lục Hoà Thước:"Vậy ạ?"
"Những thứ này không còn quan trọng nữa rồi, không còn quan trọng nữa
rồi." Lục Hoà Thước cười gượng, "Tôi rất hiểu con trai mình, tuy tính
tình nó có lúc nó hơi kiêu ngạo, nhưng đối xử với phụ nữ rất tốt, nhưng
nếu về sau nó còn có chỗ nào không tốt.... Cô cứ nói cho tôi biết, tôi
nhất định thay cô dạy dỗ nó."
Tần Dư Kiều hơi mím môi, giả bộ
ngốc nghếch không biết trong lòng Lục Hoà Thước đang nghĩ gì, cười nói
với ông: "Con biết rồi, cảm ơn bác Lục."
***
Buổi tối Lục
Cảnh Diệu nhấn mạnh khái niệm “vợ chồng” cho Tần Dư Kiều nghe, cho cô
biết cái gì gọi là "Một chỉnh thể", cái gì gọi là "Người trên cùng một
chiếc thuyền".
"Kiều Kiều, anh đã nói với em rồi cái gì là người
cùng trên một thuyền, thuyền cũng như giường, cũng như quan hệ giữa anh
và em. Chúng ta ngủ chung một giường, là người bên gối khăng khít nhất
trên đời này, cho nên em hãm hại ai chứ không nên hãm hại anh, đúng
không?"
Tần Dư Kiều nhíu mày: "Ý của anh là em làm sai, em không nên nói với ba anh như vậy phải không?"
"Em không sai.... Em chỉ không hiểu chuyện cho lắm thôi." Lục Cảnh Diệu
tiếp tục quán triệt tư tưởng của mình cho Tần Dư Kiều , "Vợ chồng là dây trên một chiếc đàn, ra ngoài chúng ta phải tương thân tương ái thì mới
có thể hòa hợp được. Ví dụ như em có ý kiến về anh, em phải bí mật nói
với anh, có ý nghĩ gì thì cũng phải về nhà đóng cửa bàn bạc. Về phần tâm trạng em không tốt, em về nhà bạo ngược anh thế nào cũng được. Nhưng mà ở bên ngoài, chúng ta phải cùng đứng trên một chiến tuyến, đúng không?"
Lục Cảnh Diệu giỏi nhất chuyện gì? Rõ ràng là chuyện gì anh cũng có thể
xuyên tạc, nói mấy lời vô cùng có lý để mang đến ưu thế cho mình. Tần Dư Kiều ôm cái gối rầm rì, không thể phản bác.
Lục Cảnh Diệu diễn
thuyết xong thì nhéo mặt Tần Dư Kiều: "Nhưng mà hôm nay em không cần tự
trách mình, anh không trách em, anh biết em đang rất nóng lòng.... Nhưng cũng rất đáng mừng, cánh cửa của ba anh này đúng là chó ngáp phải ruồi, chúng ta đã qua được rồi đấy."
Bây giờ Tần Dư Kiều rất tức giận
nhưng không thể trút lên đầu ai, còn làm cho Lục Cảnh Diệu vui vẻ, vừa
tức vừa buồn cười, sau đó cầm gối đập vào đầu anh: "Lục Cảnh Diệu, anh
đáng ghét quá đi mất."
Ngày ba mươi, Tần Dư Kiều vẫn đưa cái kẻ
đáng ghét này và Hi Duệ đáng yêu trở về thành phố G. Trước đó Tần Ngạn
Chi gọi cho cô biết bao nhiêu lần, lần cuối do Lục Cảnh Diệu nghe máy.
"Vâng, được, Tết năm nay con sẽ đưa Kiều Kiều về nhà bác." Lục Cảnh Diệu lại
tỏ vẻ con rể tốt, "Bác yên tâm, Kiều Kiều nhất định sẽ trở về, có con
đảm bảo."
Nhưng mà đối với Lục Hoà Thước mà nói, cái gì gọi là sinh con trai còn không bằng sinh quả trứng?
Bữa cơm cuối năm của nhà họ Lục hôm đó rất không hài hòa. Bởi vì không có
cháu nội yêu quý ở đây nên Lục Hoà Thước rất cáu kỉnh, cũng vì là đêm ba mươi nên Lục Gia Anh và Lục Gia Mẫn phải về nhà chồng mừng năm mới, cho nên người đón năm mới cùng Lục Hoà Thước chỉ có ba nhà con trai cả, con trai ba và con tra