
n cô nghe thấy mà bồn chồn, nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Lục Hoà Thước thế nào cả.
"Nếu như không có duyên phận thì hai đứa đã
không đến bên nhau rồi." Lục Gia Anh cười không ngớt nói với Lục Hoà
Thước, "Cho nên người ta nói hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, chắc hẳn cô cô Tần và lão Lục có nhân duyên trời định."
Lục Hoà Thước vui vẻ cười hai tiếng, sau đó nói với Lục Cảnh Diệu: "Sáu à, con phải tiếp
đãi cô Tần cho chu đáo đó, không được sơ suất nghe chưa."
"Ba cứ
yên tâm." Lục Cảnh Diệu gật đầu, đúng lúc này Lục Hi Duệ đứng ở bên cạnh Lục Hoà Thước không chờ nổi nữa mà kéo tay Tần Dư Kiều, ngẩng đầu nói
với Lục Hoà Thước: "Ông nội, con cũng sẽ tiếp đãi chị Dư Kiều chu đáo."
Lục Hoà Thước vẫn mỉm cười, rất phong độ mở miệng: "Tôi thấy Duệ Duệ rất thích cô cô Tần."
Tần Dư Kiều khẽ nhéo tay Lục Cảnh Diệu,mím môi cười khẽ: "Con cũng rất thích Duệ Duệ."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lục Hoà Thước híp mắt, nói với Lục Cảnh Diệu:,
"Thằng nhóc này thật có phúc, ba còn tưởng cả đời này con cũng không lấy được vợ."
"Làm ba lo lắng nhiều rồi." Lục Cảnh Diệu nhếch môi, tạm biệt Lục Hoà Thước, "Ba, con đưa Dư Kiều qua bên kia một chút."
"Đươc, đừng thất lễ nhé." Lục Hoà Thước nhìn Tần Dư Kiều với ánh mắt sâu xa,
dặn dò Lục Cảnh Diệu không ngớt lời, sau đó gọi Lục Hi Duệ bây giờ đang
dính trên người Tần Dư Kiều về, "Duệ Duệ, con về với ông nội."
Lục Hi Duệ cúi đầu, miễn cưỡng tới bên cạnh Lục Hoà Thước, sau đó kéo tay ông: "Ông nội, con đỡ ông nội."
"Duệ Duệ ngoan, nhưng không cần đỡ ông nội đi đâu, ông nội chưa già, có thể
tự đi được." Lục Hoà Thước rất hài lòng với biểu hiện của Lục Hi Duệ,
nhưng vừa nhìn Lục Gia Anh sắc mặt đã thay đổi, "Lát nữa qua đây với
ba."
Lục Gia Anh thầm than trong lòng. Xong rồi, ông cụ biết được chuyện gì rồi.
***
7 giờ rưỡi, cuộc họp hằng năm chính thức bắt đầu. Phần thứ nhất chính là
tổng kết hàng năm. Bởi vì năm nay người có danh tiếng nhất lừng lẫy nhất Lục thị chính là Lục Cảnh Diệu, cho nên người phát biểu ngày hôm nay
chính là anh.
Lúc Lục Cảnh Diệu lên bục phát biểu, Tần Dư Kiều
ngẩng đầu mỉm cười nhìn người đàn ông trên sân khấu. Thầm nghĩ, đúng là
tính khí của Lục Cảnh Diệu có xấu một chút, hơi độc mồm độc miệng, lại
còn kiêu ngạo, nhưng không thể phủ nhận anh cũng là một người đàn ông
nổi bật bất phàm. Quan trọng nhất là, cô cảm thấy Lục Cảnh Diệu thật sự
quan tâm đến cô.
Nhưng phụ nữ thường mắc ba chứng hoang tưởng rất nghiêm trọng, điện thoại di động rung, có người gõ cửa, có người thích mình.
Có lúc Tần Dư Kiều cảm thấy sợ hãi khi mình quá tin tưởng vào tình cảm
này. Dù sao cô cũng từng có một vết xe đổ rồi, nếu như lần này cô còn
thất bại nữa, vậy thì đúng là mất hết mặt mũi.
Lục Cảnh Diệu báo
cáo tổng kết với giọng nói trầm ổn mà mạnh mẽ, lúc nói đến những vấn đề
còn tồn đọng ở Lục thị thì sắc mặt lại nghiêm túc và mang theo chút uy
nghiêm. Sau khi nhận xét công việc của Lục thị năm nay bằng mấy lần ngắn gọn, anh bắt đầu nói về phương hướng và mục tiêu làm việc của năm tới.
Khi Lục Cảnh Diệu nói đến hạng mục trọng tâm "Lam Điền", người nghe lập
tức xì xào bàn tán, đèn flash bắt đầu nhấp nháy không ngừng.
Tần
Dư Kiều ngồi chung với người của nhà họ Lục, bên cạnh cô chính là Trương Kỳ. Khi Lục Cảnh Diệu nói đến "Lam Điền", sắc mặt cô ta lập tức tồi sầm lại.
Thật ra giới truyền thông đã thảo luận về vấn đề này rất
nhiều, cho rằng muốn biết cuối cùng nhà họ Lục sẽ do ai đảm nhiệm thì cứ xem Lục Hoà Thước giao "Lam Điền" cho ai. Bây giờ nhìn lại, Lục Cảnh
Diệu đã đoạt lấy quyền kinh doanh "Lam Điền" từ tay Lục Hoà Thước rồi.
Trên khán đài Lục Cảnh Diệu là trung tâm, dưới khán đài Tần Dư Kiều cũng trở thành trung tâm bàn tán của nhiều người. Lục Cảnh Diệu còn chưa xuống,
Trương Kỳ đã mở miệng gây sự: "Cô cô Tần thật tinh mắt, đã biết chọn cây đại thụ tốt để hóng mát rồi đấy."
Trương Kỳ nói xong, người đầu
tiên trầm xuống chính là Dương Nhân Nhân và Lục Cảnh Thịnh, ngược lại
sắc mặt Lục Nguyên Đông vẫn hờ hững, nhưng lúc sau lại giải vây cho cô:
"Thím ba, có một số việc thím không rõ đâu. Tất cả là người một nhà, hôm nay Dư Kiều không chỉ là khách chú sáu đưa tới, mà còn là khách của ông nội, thím đừng chọc giận ông nội."
Sau đó Lục Cảnh Thành cười cười: "Dư Kiều, cô đừng chấp nhặt Trương Kỳ."
Tần Dư Kiều cúi đầu cười, sau đó ngẩng đầu lên: "Anh ba, anh quá lo lắng
rồi, em tin phu nhân của anh cũng chỉ nói đùa mà thôi." Đúng lúc này,
Tần Dư Kiều thấy có người ở phía sau vỗ vai cô, cô tưởng là Lục Cảnh
Diệu, quay đầu lại phát hiện ra là Lục Gia Anh.
Nụ cười trên mặt Lục Gia Anh hơi kỳ lạ, thì thầm bên tai cô: "Kiều Kiều, cô đi theo tôi một chút."
Tần Dư Kiều ngẩn người, tự nhiên có một dự cảm xấu, nhưng nụ cười nhạt trên mặt vẫn được duy trì, nói với người nhà họ Lục: "Xin lỗi, tôi xin phép
ra ngoài một chút." Sau đó đứng lên theo Lục Gia Anh rời khỏi đại sảnh
đi tới hành lang phía sau. Tuy ánh đèn hanh lang không sáng lắm, nhưng
Tần Dư Kiều vẫn có thể thấy vẻ chột dạ của Lục Gia Anh, trong lòng hơi
ngờ ngợ n