XtGem Forum catalog
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211150

Bình chọn: 8.5.00/10/1115 lượt.

khi nghe thấy bà nội nói với Hạ Nghên Thanh "Đẩy cụ về

phòng", Tần Dư Kiều vẫn không thể chấp nhận nổi.

Không chấp nhận

nổi Hạ Ngiên Thanh gọi bà nội cô là bà nội, không chấp nhận nổi cô ta

gọi ba cô là ba. Hơn nữa cô ta dựa vào cái gì mà đứng trước cửa nhà đón

tiếp cô như chủ nhà vậy?

Ngày hôm qua lúc Tần Dư Kiều dạy Hi Duệ làm văn, Hi Duệ hỏi cô: "Chị Dư Kiều, trong lòng không có cảm giác gì tức là thế nào ạ?"

Trong lòng không có cảm giác gì à? Tựa như trái tim bị ném vào hầm băng, rồi

hơi lạnh từ trái tim chậm rãi lan tỏa khắp thân thể.

Bây giờ Tần

Dư Kiều cảm thấy hai chân mình như bị đóng băng vậy. Bà nội thì ở phía

trước nghiêm mặt nhìn cô, cô đứng cách cửa nhà khoảng mười mét, khuôn

mặt cũng đanh lại. Cô không thể di chuyển hai chân đi về phía trước,

thậm chí cô còn không dám chớp mắt, bởi vì hốc mắt đã đong đầy lệ, chỉ

cần chớp nhẹ nước mắt lập tức tuôn trào như vỡ đê.

"Kiều

Kiều...." Tần Ngạn Chi là người đầu tiên bước tới, nhưng không biết phải nói gì thêm, quay sang nói với Lục Cảnh Diệu, "Anh Lục, hoan nghênh anh tới làm khách nhà họ Tần."

Thì ra chỉ là khách. Đã nhạy cảm thì

lúc nào cũng cảm thấy mấy lời người ta nói như ám chỉ mình, Tần Dư Kiều

biết những lời Tần Ngạn Chi nói không nhằm vào cô, nhưng cô cũng hiểu

được phần nào. Dường như thân phận khó nói của mình năm đó rốt cuộc cũng được xác định rõ ràng, cô đã không còn là người nhà họ Tần nữa, giờ đây cô chỉ là khách mà thôi.

Lúc này tâm trạng của Lục Cảnh Diệu

cũng không tốt cho lắm, ánh mắt cũng càng lúc càng lạnh, hơi mím môi dằn lửa giận. Bây giờ anh thật sự muốn ném hết đống quà rồi lập tức dẫn

Kiều Kiều trở về thành phố S. Nhưng anh vẫn cố nén cơn giận, khi đã

nguôi ngoai được phân nửa thì mỉm cười với Tần Ngạn Chi. Anh không sợ

nhà họ Tần không chấp nhận người con rể này, mà sợ nếu anh túm Tần Dư

Kiều về thật thì cô sẽ hận anh mất.

Cho nên mặc dù bây giờ Lục

Cảnh Diệu rất tức giận nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nói bình thản, có

điều khi cất lời vẫn ẩn chứa vẻ giễu cợt khiến người ta không biết phải

nói sao: "Con dẫn Kiều Kiều về quê thăm mọi người, có lẽ phải quấy rầy

bác Tần mấy ngày rồi."

Lục Cảnh Diệu nói "về quê" đối lập với từ

“khách” của Tần Ngạn Chi, tăng thêm vẻ giễu cợt. Vẻ giễu cợt đó khiến

Tần Dư Kiều khó chịu, ngoài trái tim buốt giá, cô còn thấy không cam

lòng. Cho nên Tần Dư Kiều dằn nỗi bực dọc đang sôi trào trong lòng, gọi

Tần Ngạn Chi một tiếng: "Ba."

Từ "Ba" vừa dứt, Tần Dư Kiều đã không kìm nổi nước mắt nữa.

Trong mắt Tần Ngạn Chi và bà Tần, Tần Dư Kiều có dáng vẻ ra sao? Rõ ràng nước mắt đã rơi, nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười, vô cùng tủi thân đáng

thương. Tần Ngạn Chi thấy vậy vô cùng đau lòng.

Bà Tần thấy thế,

nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi, sau đó đôi bàn tay chuyển xuống xe lăn,

xoay bánh xe đến trước mặt Tần Dư Kiều: "Không phải con nói là không

muốn trở lại nữa sao? Bây giờ còn trở lại làm gì.... Trở lại làm gì?!"

"Mẹ con trở lại đương nhiên là vì thăm bà." Lục Hi Duệ lanh chanh trả lời.

Tần Dư Kiều cúi đầu nhìn vào mắt Lục Hi Duệ, tay nó nắm chặt lấy tay cô, tựa như một con sư tử nhỏ đang xù lông bảo vệ cô vậy.

Mẹ, rốt

cuộc Hi Duệ cũng gọi cô là mẹ rồi. Đột nhiên Tần Dư Kiều cảm thấy cả

người tràn đầy năng lượng, như thể đã lấy lại được dũng khí. Thật ra

chuyện này cũng không có gì to tát.

Nếu như cô muốn tìm lại tình

yêu thương của bà nội, lấy lại sự coi trọng của nhà họ Tần thì không

được sợ hãi rụt rè nữa. Không có tình yêu nào lưu giữ toàn vẹn, chỉ chờ

cô tới nhặt như lẽ hiển nhiên. Nếu trong lòng cô, vị trí của nhà họ Tần

đã phôi phai, vậy thì cô không phải rối rắm nữa, cô cũng không cần phải

tự trách và oán giận mình nữa. Bởi vì sự rối rắm đó chẳng khác nào mua

dây buộc mình, chỉ làm cuộc sống tươi đẹp của mình ngày càng khó chịu,

còn khiến những người xung quanh đau khổ lây.

"Bà nội...." Tần Dư Kiều nhìn bà nội mình, nghẹn ngào lên tiếng. Sau đó cô cảm thấy trên

vai mình có một bàn tay, là của Lục Cảnh Diệu, anh mở miệng nói thay cô: "Bà Tần, trước khi về thành phố G, Kiều Kiều đã mất ngủ mấy đêm rồi. Cô ấy vẫn luôn hỏi con nếu như bà không muốn gặp cô ấy thì sao? Nhiều năm

rồi Kiều Kiều không về nhà, bà biết cô ấy đã gặp phải những chuyện gì

không....? Nhưng tất cả mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ con hỏi bà một

câu, nếu bà thật sự không muốn gặp cô ấy, con sẽ đưa cô ấy đi ngay."

Lục Cảnh Diệu nói xong, đôi mắt tuấn tú càng trở nên thâm trầm. Mặc dù

giọng điệu anh rất kính trọng, nhưng càng nói càng toát lên sự giận dữ.

Hạ Vân thấy vậy thì hoảng hốt, vội cười bước lên giải vây: "Kiều Kiều,

con đừng giận bà nội nữa. Thật ra bà nội vẫn rất nhớ con, biết con sắp

về, lập tức bảo nhà bếp làm những món con thích ăn nhất...."

Tần

Dư Kiều ngước mắt nhìn Hạ Vân. So với ấn tượng trong ký ức, Hạ Vân không hề thay đổi, thậm chí còn trẻ hơn, toàn thân toát lên vẻ sang trọng

lộng lẫy, cách nói chuyện cũng mang phong cách của người vợ chính thức.

Dù sao bà ta cũng là vợ chính thức mười năm rồi mà.

"Dì Hạ, sao

con có thể giận bà nội được chứ? Bâ