
....
Tại sao cô lại phát bệnh? Tại sao cô có thể phát bệnh? Cô muốn khống chế bản thân mình.
Tần Dư Kiều sợ hãi nhìn xung quanh. May mà cả
ngôi nhà chỉ có một mình cô. Thật tốt quá, không bị nhìn người khác nhìn thấy. Thật tốt quá.
Người Tần Dư Kiều run rẩy, cô tuyệt đối
không thể, không thể để cho Duệ Duệ biết, không thể để cho Duệ Duệ biết
mẹ nó bị thần kinh được, không thể để nó biết mẹ mình mắc bệnh phân liệt nhân cách được.
***
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên
tiếng chuông cửa, đầu tiên là tiếng kính koong kính koong, sau đó là
tiếng gõ cửa rầm rập, cuối cùng là tiếng mở cửa. Thật đáng sợ, Tần Dư
Kiều muốn trốn đi, nhưng cô không tìm được chỗ nào cả. Cô đành chui vào
nhà vệ sinh, cuối cùng ngồi trong góc.
Cửa sổ phòng vệ sinh để
mở, cuối cùng Tần Dư Kiều cũng bình tĩnh trở lại. Cô ngẩng đầu, góc độ
của tầm mắt vừa vặn nhìn thấy những vì sao trên kia. Bầu trời đêm mênh
mông mà sâu thẳm, những ngôi sao đang toả sáng, đẹp không thể tưởng
tượng nổi. Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài kia, thân thể cứng còng dựa trong góc.
Bầu trời đêm huyền bí mênh mông đang tĩnh lặng quan sát thành phố chật chội và đông đúc dưới kia. Ở nơi cao vời vợi ấy, vầng trăng cong cong đang
soi tỏ, ánh trăng như những giọt sương rắc muôn nơi, rải trên mặt đường, trên mặt hồ, trên bệ cửa sổ....
Tần Dư Kiều thật sự chán ghét
tình trạng của mình bây giờ. Mỗi khi như vậy, cô muốn giấu mình không để ai thấy, đáng tiếc không kịp nữa rồi. Bên ngoài lách cách tiếng mở cửa, sau đó tiếng bước chân càng lúc càng gần.... Đầu óc cô lúc thì tỉnh
táo, khi lại mơ hồ, nhưng thứ duy nhất không thay đổi dù cô có tỉnh táo
hay không, cô không hề muốn để ai thấy tình trạng hiện giờ của mình. Cho nên cô bắt đầu tìm chỗ nào đó kín đáo một chút, cô muốn giấu mình thật
kỹ.
Đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Tần Dư Kiều ngẩng
đầu lên, khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, cô rúc vào góc tường theo
bản năng: "Ra ngoài.... Ra ngoài.... Đi ra ngoài!!!"
Lục Cảnh
Diệu sững sờ, lúc này anh cảm thấy trái tim của mình giống như bị dây
thép gai lạnh lẽo quấn chặt. Chỉ cần nhìn bộ dạng của Tần Dư Kiều bây
giờ thêm chút nữa, trái tim sẽ bị siết chặt thêm nữa thêm nữa, mạch máu
lập tức đứt đoạn, máu tươi dâng trào trong tim anh, phổi anh, làm anh
đau đến chết lặng.
Mặc dù như vậy, anh vẫn không thể không nhìn cô.
"Kiều Kiều...." Lục Cảnh Diệu gọi tên Tần Dư Kiều, ánh đèn ấm áp màu trắng
nhã trong phòng vệ sinh chiếu lên bộ đồ màu đen, gương mặt anh tuấn của
Lục Cảnh Diệu, khiến anh càng thêm tuấn lãng ấm áp.
Anh đứng dưới ánh đèn dịu dàng gọi tên cô như vậy, hai tiếng "Kiều Kiều" vuột khỏi
đầu môi thân mật tựa như trong thế giới của anh chỉ có cô. Sau đó anh
đưa tay về phía cô, bàn tay trái trắng nõn xương xương. Rõ ràng là một
bàn tay thanh tú tuyệt đẹp, nhưng mỗi ngón tay đều có sức lực mạnh mẽ,
như có thể dẫn dắt bảo vệ cô, cô không phải lo sợ gì cả.
"Kiều
Kiều, anh là Lục Sáu đây." Lục Cảnh Diệu từ từ đưa bàn tay về phía Tần
Dư Kiều, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, chạm tay vào vai cô.
Rất
tốt, Tần Dư Kiều không kháng cự anh, nhưng cô vẫn rất sợ hãi, run rẩy
nhìn anh. Anh biết, thật ra thì cô không muốn bị anh nhìn thấy dáng vẻ
của mình bây giờ.
Lục Cảnh Diệu nở nụ cười, nụ cười sáng ngời ấy
khiến Tần Dư Kiều cảm thấy ấm áp lại quẫn bách. Sau đó anh lại gọi một
tiếng "Kiều Kiều" mang theo chút rung động. Cô cảm thấy cánh tay Lục
Cảnh Diệu rất dài, ôm trọn cả người cô vào lồng ngực của mình.
Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều thật chặt, cũng không hỏi tại sao. Sau đó anh
ôm siết cô lại, bế Tần Dư Kiều lên, đi về phía căn phòng bên cạnh.
....
"Lục Sáu, em muốn uống trà cúc trắng, anh pha đừng quên cho thêm mật ong."
"Lục Sáu, anh lấy bảng vẽ cho em đi, nhanh lên! Em muốn vẽ tranh!"
"Lục Sáu, anh mau bồng em ra ngoài đi, em muốn vừa vẽ tranh vừa phơi nắng."
"Lục Sáu....
“Em có thể im lặng một chút được không?" Một người đàn ông bước ra từ căn
phòng, chỉ tiếc là cô không thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Người đàn ông
đó tay trái bưng tách trà, tay phải cầm bảng vẽ, vẻ mặt vô cùng miễn
cưỡng tức giận, trợn mắt nhìn cô gái mấy lần. Sau đó anh ta đặt bảng vẽ
và tách trà lên bàn gỗ nhỏ nhắn.
Tần Dư Kiều nghĩ: Chắc người đàn ông này tức giận lắm. Nhưng không, cô gái vươn tay về phía người đàn
ông, người đàn ông đó lập tức ôm lấy cô gái ra ngoài sân, đặt cô lên cái ghế dài, sau đó nói câu "Hài lòng chưa?" rồi xoay người trở về phòng.
"Lục Sáu, bánh quy của em đâu?" Cô gái lại bắt đầu réo tên người đàn ông.
Tần Dư Kiều cảm thấy cô gái này thật nhiều chuyện, cô cũng phiền thay cho
người đàn ông kia. Nhưng có lẽ cô gái đó gặp khó khăn trong việc đi lại. Kết quả một giây kế tiếp, cô thấy cô gái ấy đứng dậy, nhanh nhẹn vọt
tới đằng sau người đàn ông như con mèo, sau đó ôm rịt lấy lưng anh ta:
"Lục Sáu, anh không phơi nắng cùng em sao?"
Người đàn ông tiếp
tục gõ bàn phím lạch cạch, cô gái lại cọ mặt mình vào lưng người đàn
không ngừng, rốt cuộc người đàn ông kia cũng tức giận quát lên: "Quả
Quả!"
Gư