
ơng mặt hoàn mỹ đó hệt như Lục Cảnh Diệu vậy....
Cuối cùng Quả Quả uất ức mè nheo: "Rõ ràng hôm nay anh đã hứa sẽ dẫn em đi
xem triển lãm tranh, anh nói mà không giữ lời. Tại sao còn hung dữ với
em như vậy?.... Dữ như vậy?.... Hu hu...."
....
"Tỉnh rồi
à?" Lục Cảnh Diệu xoa đầu Tần Dư Kiều, đôi mắt tĩnh mịch thoáng nét
cười, cuối cùng khó kìm lòng nổi cúi đầu hôn lên khoé miệng Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều kinh ngạc nhìn Lục Cảnh Diệu, sau đó cong miệng, chủ động ôm cổ Lục Cảnh Diệu, cười hì hì hỏi anh, "Anh tới từ lúc nào vậy?"
Lục Cảnh Diệu áp mình lên người Tần Dư Kiều: "Tối hôm qua cô đơn khó ngủ,
cho nên nhân lúc em ngủ đến vụng trộm." Nói xong, ngón tay thon dài của
Lục Cảnh Diệu cố gắng cởi nút áo ngủ của Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều bật cười, rồi đưa tay phải của mình đến trước mặt Lục Cảnh Diệu. Tối
hôm qua cô bị mảnh vỡ của bình hoa cứa vào ngón tay, vết thương đã được
xử lý, mỗi ngón tay đều được băng kín. Có vẻ anh hơi vụng về nên đầu
ngón tay sưng múp.
Tần Dư Kiều giơ lên trước mặt Lục Cảnh Diệu, lúc cất tiếng có vẻ nhẹ nhàng hơn chút: "Cảm ơn anh...."
Lục Cảnh Diệu im lặng, ánh mắt lóe lên.
"Chắc tối qua làm anh sợ rồi...." Tần Dư Kiều lúng túng không biết phải mở
miệng thế nào, "Trước kia em đã đi kiểm tra tâm lý, bác sĩ nói không sao cả.... Nhưng lúc em về nước bác sĩ có dặn, ông ấy bảo nếu em không được quá lo lắng thì mọi chuyện sẽ bình thường. Vì vậy em không nói cho anh
biết.... Bây giờ anh cũng thấy rồi đó, nó không bình thường nữa...."
Lục Cảnh Diệu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều sắp khóc: ".... Anh có để ý không?"
Lục Cảnh Diệu khẽ cười một tiếng, sau đó dùng hành động thực tế thay cho
câu trả lời của mình. Anh áp lên môi Tần Dư Kiều, mút mát thỏa thích môi cô. Đó là một nụ hôn tràn đầy sự chiều chuộng và an ủi, khiến Tần Dư
Kiều run rẩy.
Rồi Tần Dư Kiều thử đưa lưỡi mình ra thăm dò miệng
Lục Cảnh Diệu. Cô tiến vào từng chút một, triền miên say sưa, nhưng khi
chạm vào đầu lưỡi nóng bỏng của anh thì cô vội rụt lại.
Sao Lục
Cảnh Diệu có thể để Tần Dư Kiều chạy trốn được? Anh ngậm lấy lưỡi Tần Dư Kiều, sau đó nắm chặt hông cô, thả mình vào nụ hôn này.
Tần Dư
Kiều đánh vào bả vai của Lục Cảnh Diệu, một tiếng cười tuôn tràn nơi
khoé môi. Tiếng cười lơ đãng ấy như ánh nắng ban mai lặng lẽ tiến vào
khe cửa sổ, khiến người ta tỉnh lại giữa cơn ác mộng, mang đến ánh dương rực rỡ.
***
Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu đến đây kịp thời
cũng nhờ Bạch Thiên Du gọi điện cho anh. Mặc dù Lục Cảnh Diệu không có
thiện cảm với bà mẹ vợ này, nhưng có một chuyện duy nhất, là tối ngày
hôm qua, anh không thể không cảm kích Bạch Thiên Du.
Thật ra sau
khi Lục Cảnh Diệu gặp lại Tần Dư Kiều cũng đã cho người điều tra cô. Vì
vậy anh cũng biết cô đã có một một khoảng thời gian điều trị tâm lí ở
Luân Đôn. Anh nhớ lại Quả Quả trước kia vốn tươi tắn cởi mở, về sau lại
trở nên tiêu cực bén nhọn. Lúc đó anh cho rằng cô mắc chứng trầm cả sau
khi sinh, nhiều lúc anh bực mình thậm chí còn cho rằng cô chỉ chuyện bé
xé ra to mà thôi.
Sau khi có kết quả điều tra, mọi chuyện nghiêm
trọng hơn so với anh tưởng rất nhiều. Nhưng anh quan sát Tần Dư Kiều
hiện tại, hoàn toàn không thấy bất cứ triệu chứng bệnh nào cả. Cô rất
bình thường, hơn nữa còn vô cùng bình thường, tựa như chỉ là Quả Quả của anh trưởng thành mà thôi. Cô tài trí ưu nhã, thỉnh thoảng cũng rất
nghịch ngợm, quả thực quá hoàn mỹ.
Nhưng hoàn mỹ một cách không
chân thật. Cho đến tối hôm qua, khi nhìn thấy khuôn mặt dính đầy máu và
thân thể run rẩy của Tần Dư Kiều, Lục Cảnh Diệu mới biết cái gì là núp
dưới cái bóng của sự hoàn mỹ.
Nhưng mà điều này cũng không có gì. Đừng nói bây giờ thỉnh thoảng Tần Dư Kiều sẽ phát bệnh, coi như cô có
thần kinh thật đi nữa, anh vẫn cảm thấy cô tốt hơn những người phụ nữ
khác.
***
9 giờ sáng, Bạch Thiên Du gọi điện cho Tần Dư
Kiều, hai người không ai nhắc lại chuyện gây gổ tối qua. Tần Dư Kiều
nghĩ, có lẽ trong chuyện này Bạch Thiên Du cũng có phần đúng. Ví dụ như
rời đi trước thời điểm cô “bộc phát", để cô được ở một mình, sau đó tất
cả sẽ bình thường trở lại.
Mà đây vốn là cách thức xử lý mọi
chuyện của bà. Cũng như hồi bé cô không muốn tập đàn, gây sự với Bạch
Thiên Du, Bạch Thiên Du không hề mắng cô, chỉ phạt cô ngồi một mình ở
cầu thang cho đến khi tỉnh táo lại.
"Dư Kiều, mẹ cảm thấy con bình tĩnh một chút là có thể hiểu được đúng sai, hiểu rồi thì đến tìm mẹ."
Đôi khi cô ngồi mấy tiếng liền, Tần Ngạn Chi tan sở về nhà, tiến lên ôm lấy cô: "Ôi chao, công chúa của ba, lại bị mẹ phạt ngồi một mình sao?"
Sau đó cô uất ức dựa vào vai Tần Ngạn Chi khóc lóc: ".... Ba, con muốn đổi mẹ!"
***
Buổi trưa, Lục Cảnh Diệu đặt phòng tại Thiên Phủ lâu, định mời Bạch Diệu và Bạch Thiên Du ăn cơm.
Lúc Lục Cảnh Diệu rời khỏi nhà Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều hỏi: "Không dẫn Duệ Duệ đi cùng à?"
Lục Cảnh Diệu ôm lấy hông Tần Dư Kiều, lên tiếng: "Có vài chuyện không thể
để Duệ Duệ nghe được." Tần Dư Kiều đồng ý, cho tay vào túi áo Lục Cảnh
Diệu: "Lựa lời với Duệ Duệ, em s