XtGem Forum catalog
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211343

Bình chọn: 7.5.00/10/1134 lượt.

nghĩ tới mẹ, cũng chính là chị Dư Kiều, Hi Duệ lại vui vẻ.

Mẹ, Hi Duệ chu mỏ tập phát âm từ này. Đọc hai lần, hạnh phúc đắp chăn, nó

cảm giác mình đúng là đứa trẻ hạnh phúc. Điều ước bao năm cuối cùng đã

thành hiện thực rồi.

Cho nên sinh nhật năm sau nó có thể đổi điều ước khác rồi, không còn là điều ước "Mong mẹ mau chóng trở lại" nữa.

Nhưng sang năm nó phải ước gì đây?

Hi Duệ lại bắt đầu buồn bực, đây chính là sự buồn bực trong hạnh phúc mà cô giáo nói sao?

***

Tần Dư Kiều ra ngoài sân nói chuyện điện thoại xong đi vào, Bạch Thiên Du vẫy tay bảo cô tới ngồi cạnh bà.

Tần Dư Kiều biết Bạch Thiên Du muốn nói chuyện với cô. Lâu rồi cô không đối mặt nói chuyện với Bạch Thiên Du như vậy, nên cô hơi mất tự nhiên.

Bạch Thiên Du đột nhiên nhắc tới Giang Hoa: "Thật ra mẹ tưởng con sẽ yêu Giang Hoa."

Tần Dư Kiều không định giải thích với Bạch Thiên Du, nhưng vẫn nhắc nhở bà: "Giang Hoa và Hạ Nghiên Thanh sắp kết hôn rồi."

"Hạ Nghiên Thanh là con gái của Hạ Vân sao?" Bạch Thiên Du bóp mi tâm, nói

suy nghĩ của mình, "Kiều Kiều, thật ra năm đó con không cần ra nước

ngoài với mẹ. Nếu như con ở lại thành phố G, cuộc đời con sẽ thuận lợi

hơn rất nhiều."

Bạch Thiên Du nói năng rất uyển chuyển, "Dù sao

con cũng là tiểu thư nhà họ Tần, con sống ở thành phố S như vậy cũng

không thích hợp...."

"Mẹ, mẹ không cảm thấy bây giờ nói những lời này thì đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi sao?" Tần Dư Kiều cười thật

lâu, "Hơn nữa, ý của mẹ là để con sống bên cạnh ba, cuối cùng có thể

chiếm thêm một phần gia sản sao?"

"Kiều Kiều." Bạch Thiên Du nghiêm mặt nhìn cô, "Nếu mẹ loại đàn bà yêu tiền thì ban đầu đã không ly hôn với ba con rồi."

Tần Dư Kiều quay đầu lại. Đúng là không có mẹ con nào như cô và Bạch Thiên Du, chưa nói mấy câu đã giương cung tuốt kiếm rồi.

Đúng, Bạch Thiên Du không phải là người yêu tiền, bà yêu đất đá nham thạch.

Tần Dư Kiều nở nụ cười giễu cợt, nhưng sợ mình lại nói những lời làm tổn

thương Bạch Thiên Du, Tần Dư Kiều lựa chọn im lặng không nói gì.

Bạch Thiên Du nhìn Tần Dư Kiều, đổi đề tài: "Con đã suy nghĩ chưa, thật sự muốn cưới Lục Cảnh Diệu sao?"

Tần Dư Kiều nhìn thẳng vào Bạch Thiên Du: "Thái độ của con không phải vẫn rất rõ ràng sao?"

Thật ra thì vừa nãy Tần Dư Kiều đã kiềm chế không nói với Bạch Thiên Du bằng giọng điệu đối địch nữa rồi, nhưng mà bởi vì trong lòng còn trách cứ,

nên giọng điệu khó tránh khỏi hơi cứng rắn, như thể cố tình làm trái ý

Bạch Thiên Du vậy.

Mặc dù cô và Bạch Thiên Du đều muốn làm dịu

bầu không khí giữa hai người, nhưng trời sinh hai người tương khắc, nói gì cũng dễ gây gổ với nhau.

"Tần Dư Kiều, con có biết thái độ của mình với hôn nhân là rất tuỳ tiện không?" Bạch Thiên Du quay mặt sang hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, con vẫn rất tùy tiện, nếu không thì làm sao có chuyện chưa kết hôn mà đã có con?" Mặt Tần Dư Kiều lộ vẻ châm biếm, "Nhưng mà con thấy tính tình tùy tiện này chắc được di truyền từ mẹ. Năm đó thái độ của mẹ với

hôn nhân nghiêm túc lắm sao?"

"Tần Dư Kiều!"

Tần Dư Kiều

ngẩng đầu, cô nhìn thấy Bạch Thiên Du giơ cao tay lên, Tần Dư Kiều nhìn

chằm chằm vào bàn tay của Bạch Thiên Du vài giây: "Mẹ muốn đánh con

sao?"

Bạch Thiên Du thả tay xuống, phiền muộn đi tới đi lui:

"Kiều Kiều, con đừng đối xử với mẹ như vậy nữa được không? Chuyện năm đó mẹ thật sự cảm thấy có lỗi với con, nhưng mẹ thật sự quan tâm tới

con.... Bây giờ con cũng đã là mẹ rồi, con cũng có thể hiểu mẹ mà, đừng

nói chuyện với mẹ bằng giọng điệu gai góc như thế nữa được không? Con

như vậy làm mẹ rất đau lòng."

Tần Dư Kiều khẽ cười một tiếng: "Con xin lỗi."

Nhưng trông cô không có vẻ gì là muốn xin lỗi cả, Bạch Thiên Du nhìn cô, day

huyệt thái dương: "Mẹ thấy chúng ta không thể nào sống cùng một nhà nữa

rồi, chúng ta đều cần bình tĩnh lại. Như vậy đi, mẹ đến chỗ bác con, tốt nhất con nên nghỉ ngơi đi."

Bạch Thiên Du nói xong, lấy cái túi trên ghế sofa: "Đi ngủ sớm một chút. Con yêu."

Tần Dư Kiều quay đầu đi, đưa mắt nhìn Bạch Thiên Du ra khỏi phòng. Sau khi

Bạch Thiên Du rời đi, cô quay đầu lại, sau đó cầm bình hoa bên ghế sofa

lên, đập mạnh xuống đất.

Lúc nói chuyện điện thoại ở ngoài sân,

Lục Cảnh Diệu hỏi cô: "Kiều Kiều, nói thật cho anh biết, tình cảm giữa

hai mẹ con em như thế nào?"

Cô phải nói với Lục Cảnh Diệu thế nào đây? Thật ra thì hai ngày nay là thời gian hai mẹ con cô hòa hợp nhất

rồi, vậy mà anh vẫn có thể nhận ra mối quan hệ giữa hai mẹ con không tốt ư?

Bình hoa rơi xuống đất, "choang" một tiếng, lập tức vỡ thành

nhiều mảnh. Dưới ánh đèn màu xanh nhạt, những mảnh vỡ phiếm nét u ám.

Tần Dư Kiều lặng lẽ nhìn mảnh sứ rải đầy đất, sau đó từ từ ngồi xổm

xuống, nhặt lên từng mảnh từng mảnh.

Lâu rồi bệnh của cô không tái phát, đây là lần đầu tiên sau khi về nước.

Ở Anh cô có một chiếc bình hoa, nhưng cô không mang về nước. Chiếc bình

hoa đó chắc đã bị cô đập hơn chục lần, sau mỗi lần đập vỡ cô đều nhặt

từng mảnh vụn, ghép thành bình hoa hoàn chỉnh.

Sau đó lại đập, lại ghép, rồi lại đập....

Cô rất thích thú cảm giác được thấy bình hoa tan t