XtGem Forum catalog
Kế Hoạch Mai Mối

Kế Hoạch Mai Mối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323584

Bình chọn: 8.00/10/358 lượt.

t tay, tức tới lệch cả mũi. Được! Cuối cùng lại biến thành con cáo họ Hạ kia có lý.

Hạ Hà Tịch vẫn lải nhải dông dài: “Còn nữa, hôm nay chúng mình cũng có thể coi như là xem mắt mà, ai quy định người quen không thể xem mắt?”

Nghe vậy, trong đầu bà mối lóe lên một tia sáng, đột nhiên nảy ra một ý, lại kéo nụ cười lên lần nữa: “À, xem mắt phải không? Thế anh Hạ chắc chắn

sẽ không AA với em đâu nhỉ?”

Hạ Hà Tịch nghe xong đã đoán ra bảy, tám phần, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì em gái bán hàng đã đưa trà nóng lên.

Bà mối thấy vậy thì đập bàn, lớn giọng nói: “Em gái, loại trà đắt nhất ở chỗ em bao nhiêu tiền hả?”

Em gái bán trà thông minh, nghe vậy thì biết khách còn muốn gọi thêm, mắt

sáng lên, đáp: “À! Chỗ em có Thiết Quan Âm, Bích Loa Xuân, Mao Phong,

Mông Đinh, Ngân Châm, tùy chị chọn ạ!”

Tô Tiểu Mộc khoát tay, phóng khoáng đáp: “Em chỉ cần nói cho chị biết loại trà nào đắt nhất thôi!”

“Phong Hoa Tuyết Nguyệt! Đây là loại trà mới của bọn em, gồm có bốn phần…”

“Bao nhiêu tiền?” Bà mối lại ngắt lời cô bé lần nữa, hỏi.

Cô em bán hàng cười ngọt, xòe năm ngón tay ra: “Không đắt, không đắt đâu! Một phần là năm mươi tệ, bốn phần là hai trăm tệ!”

“Được!” Tô Tiểu Mộc gật đầu, nhìn Hạ Hà Tịch, khiêu khích nói: “Cho chị mười chén!”

Vừa nói xong, không chỉ em gái bán trà im như thóc, mà khách uống trà nghe

thấy thế cũng không nói được lời nào. Chỉ mình nam chính Hạ Hà Tịch vẫn

thản nhiên, chống cằm nhìn bà mối.

Em gái bán trà tặc lưỡi: “Chỉ sợ anh chị không uống được nhiều thế thôi…”

Bà mối giận: “Uống không hết thì chị gói mang về. Cô sợ cái gì, người này

có tiền đấy!” Bà mối nói xong thì cố ý chỉ vào Hạ Hà Tịch đang cười

nhạt.

Lúc này, vị khách uống trà ở bàn bên cạnh không nhịn nổi

nữa, thốt lên: “Em gái, em chẳng dịu dàng chút nào cả! Sao lại bắt nạt

bạn trai thế chứ?”

Bà mối bỗng đứng dậy, chống nạnh đáp: “Mười

chén mới bao nhiêu tiền hả? Chẳng lẽ bản cô nương chỉ đáng có mấy ngàn

tệ thế thôi à? Muốn chạm vào tôi thì thế còn chưa đủ đâu!”

Nói rồi, khách khứa xung quanh bỗng cười vang lên, cũng không nói chêm vào nữa.

Tô Tiểu Mộc quay đầu nhìn con cáo họ Hạ, khiêu khích: “Còn xem mắt nữa hay không hả?” Thực ra cô đã tính sẵn rồi. Tuy con cáo họ Hạ có tiền, cũng

không tiếc hai ngàn tệ, nhưng ai rỗi hơi mang theo ngần ấy tiền chứ?

Quán trà trong công viên này cũng không cho ghi sổ hay cho quét thẻ, cô

muốn xem thử, Tổng giám đốc Hạ sẽ phải làm thế nào đây?

Con cáo

họ Hạ vẫn thản nhiên, bình tĩnh, nhướn mày nhìn em gái bán hàng nói:

“Mười chén này anh trả tiền trước, lần sau tới uống được không?”

“Được chứ, được chứ!”

Hạ Hà Tịch vừa nói vừa rút một xấp tiền trong ví ra.

Em gái bán trà đếm một lát, nhe rằng cười đáp: “Không thừa không thiếu,

vừa đủ hai ngàn. Em đi tìm ông chủ chứng minh cho anh nhé!” Em gái bán

trà nói xong thì chạy vọt vào trong.

Tô Tiểu Mộc bị cuốn theo chiều gió: “Anh…”

Hạ Hà Tịch nhướn mày, cười khẽ: “Vừa hay trước khi tới gặp em, có một người bạn trả anh hai ngàn tệ.”

“…” Bà mối khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ đây là cái gọi là duyên phận?

Hạ Hà Tịch thừa cơ nói tiếp: “Nhóc ơi là nhóc, đây là cái người ta gọi là

duyên phận đó. Em không trêu được anh, thế nên hãy ngoan ngoãn đầu hàng

đi.”

Bà mối nghiến răng, hừ một tiếng không nhận thua: “Xem mắt đủ rồi phải không? Bản cô nương mệt, đi trước đây!

————————Tôi là đường phân cách Phong Hoa Tuyết Nguyệt———————–

Ra khỏi quán trà, bà mối đi theo hướng tây ra khỏi công viên, nhưng đi đến một hành lang vắt ngang qua thảm cỏ xanh lại không kìm được mà đi chậm

lại. Công viên của thành phố C, ngoài trà ngon, hồ đẹp. không khí trong

lành, còn có một chỗ đặc biệt rất thu hút du khách, đó chính là chỗ này. Hành lang nổi tiếng này là hành lang kết duyên, người ra kẻ vào chen

chúc, mỗi một cây cột ở đây đều chăng dây, treo đầy những tấm thẻ nhỏ đủ các kiểu.

Trên mỗi tấm thẻ đều là ảnh và thông tin của những

chàng trai, cô gái chưa kết hôn. Nhưng điều thần kỳ là, phần lớn những

đối tượng đến đây là các bà, các cô, rất hiếm khi diễn viên chính xuất

hiện trên sân khấu. Hóa ra ở đây toàn các bậc cha mẹ, họ mang những tấm

ảnh của con trai hay con gái tới tìm đối tượng phù hợp.

Lúc đầu, bà mối nghe nói công viên này có nơi đặc biệt như thế thì rất buồn

cười, nhưng không ngờ, những người đến đây lại thành công thực sự. Giờ

này năm ngoái, ở đây còn tổ chức lễ cưới tập thể, khiến bà mối được mở

rộng tầm mắt.

Thế nên, Tô Tiểu Mộc đi tới đây thì bắt đầu thấy

tò mò, hạ quyết tâm, sải bước vào hành lang. Nhưng còn chưa đi được nửa

phút, bà mối đã hối hận!

Tất cả cô, dì, chú, bác đều nhìn bà mối bằng những ánh mắt kỳ quái kiểu như “hình thức cô nhóc này cũng được,

nhưng không biết có vun vén gia đình được không?”, “sao lại một mình tới chỗ này tìm đối tượng, có phải con bé này mồ côi không?”…

Trong thoáng chốc, bà mối quay lại cũng không được mà không quay đi cũng

không xong, đành cứ xông về phía trước. Đi được quá nửa đường thì đột

nhiên bị một bức tường thịt chặn lại. Bà mối vội vàng dừng lại, ngẩng

đầu