
g lừa anh trai em, mà còn lừa cả em…”
Tô Tiểu Mộc
khóc không thành tiếng. Nhớ tới sự bất lực của mình năm đó, cô không
kiềm chế nổi mà khóc to lên. Hạ Hà Tịch nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, dỗ
như một đứa trẻ: “Nhóc, anh muốn bảo vệ em. Anh không muốn nhìn thấy em
khóc một mình dưới đèn đường nữa.”
Tô Tiểu Mộc rưng rưng nhìn Hạ Hà Tịch: “Vừa bảo vệ em vừa qua lại với Lộ Lộ? Hạ Hà Tịch, anh biết
không, cách đây lâu lắm rồi, Ninh Nhiên cũng nói như thế, Hà Kiến Vũ
cũng nói như thế, nhưng cuối cùng bọn họ đều bỏ lại em. Em sẽ không tin
ai nữa, người tốt nhất, thân thiết nhất cũng có thể phản bội em.”
Nói rồi Tiểu Mộc đẩy Hạ Hà Tịch ra, dứt khoát bước ra khỏi tán ô của anh.
Trong từ điển của cô, không có dựa dẫm, không có tin tưởng. Dù mưa có to hơn, có lạnh hơn, cũng chỉ có thể bất chấp tất cả mà đón nhận, cô không thể trốn dưới tán ô của ai, vì cô chẳng bao giờ biết được, liệu tán ô
này có biến mất ở ngã rẽ phía trước không? Hay lại biến thành thứ vũ khí lợi hại, đâm vào tim cô?
Trong màn đêm mênh mang, bà mối chậm rãi thả bộ, Hạ Hà Tịch không đuổi theo. Chỉ nghe tiếng anh hét lên:
“Nhạc chuông của anh là tự cô ấy lén đổi, anh thực sự không biết.”
“Anh nhận điện thoại mà không né tránh em cũng vì sợ em đoán lung tung. Anh và cô ấy chẳng có gì hết!”
“Nhóc, rồi có một ngày anh sẽ khiến em tin tưởng anh, dựa vào anh.”
Nhóc…
Khi nào anh mới có thể bước vào trái tim em? Hôm sau, Tô Tiểu Mộc lấy lại tinh thần để đi làm. Bà mối vẫn là bà mối vui vẻ trước đây, cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục…
Lúc này, bà mối đang ngồi bên hồ trong công viên, ngẩn người nhìn mặt hồ loang loáng.
Cách đây không lâu, bà Liêu thích làm mối càng thất bại lại càng quan tâm
tới cuộc sống của bà mối. Sau nửa tiếng nói chuyện thẳng thắn mà lòng
vòng, cuối cùng cũng đánh vào điểm chính: “Dạo này mẹ nuôi phát hiện một anh chàng đặc biệt thích hợp với con nhé…”
Bà mối 囧, bà Liêu,
bà còn chưa gả tôi đi được là chưa hết hy vọng thật à? Và coi tôi là con gái nuôi thật à? Rốt cuộc bà có biết chồng bà ở ngoài nhận bao nhiêu cô “con gái nuôi” cho bà không hả? Dù có bó tay với sự nhiệt tình của bà
Liêu, nhưng lần này bà mối vẫn xuống nước.
Ngồi trên chiếc ghế
gỗ thở dài một cái, bà mối bỗng nghe thấy tiếng cô gái bán nước bên cạnh lớn giọng mời chào: “Anh đẹp trai ơi, uống trà nhé? Ngồi bên này đi!”
Người đàn ông nho nhã, lịch sự, giọng nói dịu dàng mê hoặc: “Bạn tôi hẹn ngồi bên này.”
Bà mối ngoái đầu lại, không hề bất ngờ khi nhìn thấy bộ mặt đẹp trai ngời ngời của Hạ Hà Tịch.
Hạ Hà Tịch gọi trà với cô bán hàng rồi chậm rãi ngồi xuống, bỗng dưng nói
một câu chẳng ăn nhập gì: “Màu hồng rất hợp với em.” Giọng nói nhẹ
nhàng, dễ dãi như vừa mới gọi trà.
Tô Tiểu Mộc bất giác cúi đầu
nhìn bộ dạng của mình, vì thời tiết chuyển lạnh, bà mối luôn sợ lạnh nên lấy chiếc áo khoác len mới mua ra mặc, màu hồng kết hợp với màu trắng
của chiếc áo sơ mi khiến bà mối đáng yêu, trẻ trung vô cùng. Chỉ là bà
mối hơi ngạc nhiên, quen con cáo họ Hạ này lâu thế, đây là lần đầu tiên
anh khen cách ăn mặc của cô.
Bà mối còn đang kinh ngạc, con cáo họ Hạ đã chống má, cười nói: “Đã đoán được người tới hôm nay là anh nên đi mua áo mới à?”
Bà mối nghe xong thì hừ hừ hai tiếng, cố ý lườm Hạ Hà Tịch một cái. Đoán
được người tới là Hạ Hà Tịch thì đúng, có trách thì trách bà Liêu không
biết diễn kịch. Lần này làm mối cho cô, mấy lần bà Liêu định nói lại
thôi, ánh mắt nhìn cô cũng có chút kỳ lạ.
Bà mối là ai chứ? Tình huống như thế đã sớm đoán ra được manh mối, nói vu vơ vài câu đã moi ra hết sạch. Nghĩ tới đây, bà mối nhìn chằm chằm Hạ Hà Tịch, nói bằng
giọng kỳ lạ: “Tổng giám đốc Hạ trăm phương ngàn kế hẹn em ra đây thì em
trang điểm một chút cũng phải đạo thôi.”
Con cáo họ Hạ nghe bà
mối mỉa mai, không giận mà còn cười, vô cùng tự nhiên, nhún vai nói: “Em không nhận điện thoại của anh, anh chỉ có thể dùng cách khác gặp em
thôi.”
“Thế anh ăn nói với cô Liêu kiểu gì hả?”
Hình như nhớ ra chuyện gì buồn cười, con cáo họ Hạ nhếch khóe môi, nói: “À, anh
nói với bà Liêu, thực ra, em là em gái nuôi của nhà anh, không có quan
hệ máu mủ, rồi…“
“Rồi anh cố ý cho bà Liêu thời gian để đoán già đón non. Còn để bà ấy lấy danh nghĩa xem mắt hẹn em ra đây?” Tô Tiểu
Mộc không để Hạ Hà Tịch nói xong, đã nói hết mọi chuyện, tức tới độ
nghiến răng ken két. “Hạ Hà Tịch, rốt cuộc là anh có ý gì? Anh có biết
anh làm loạn như thế sau này em không được sống yên ổn ở công ty nữa
không?”
Chẳng trách ánh mắt của bà Liêu hôm ấy vô cùng sửng sốt, trong mừng rỡ lại pha chút thương hại, trong thương hại lại chen chút
gì đó quen thuộc. Với cái miệng của bà Liêu, không chừng tuần sau,
chuyện này có thể truyền lên bộ phận kỹ thuật ở tầng trên rồi!
Con cáo họ Hạ nhìn bà mối đang tức tới xịt khói trên đầu, tâm trạng vô cùng vui vẻ, gập người, rướn tới cạnh bà mối, nói khẽ: “Nhóc, anh đang giúp
em mà. Em không thấy bà Liêu giới thiệu mấy người cho em phiền lắm sao?
Em xem, anh nói như thế, sau này bà ấy sẽ không giới thiệu ai cho em
nữa.”
Tô Tiểu Mộc siết chặ