
ục trưởng Trình,
nâng cốc, nói: “Chú Trình, cháu thấy chú cũng ở đây nên qua kính chú một ly.” Hạ Hà Tịch vừa nghe đã biết thân phận của Giai Kỳ cũng không hề
nhỏ, có lẽ là công tử nhà nào đó. Sau đó, anh khoanh tay đứng chờ diễn
biến tiếp theo của sự việc.
Lộ Lộ bị Giai Kỳ ngó lơ nên có chút
xấu hổ, đành ngượng ngùng ngồi xuống. Cục trưởng Trình lên giọng như
ngạc nhiên lắm: “Ôi chao! Tiểu Kỳ à, nào nào, sao cháu cũng tới đây? Dạo này bên cục giám sát có bận không?”
“Cũng tàm tạm ạ.”
Hai người nói chuyện một hồi, chúc rượu cũng hết ba lượt, Giai Kỳ đột nhiên xoay người lại, nói với Hạ Hà Tịch: “Tổng giám đốc Hạ phải không? Cảm
ơn anh hôm nay đã khoản đãi, chúng ta cũng uống một ly đi.”
Nghe thấy thế, nhân viên phục vụ ở bên cạnh lại rót đầy ly rượu cho hai
người. Con cáo họ Hạ tự nhiên hiểu mối quan hệ giữa Giai Kỳ và Lộ Lộ
không đơn giản, nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười tươi: “Anh khách sáo rồi, anh có thể tới dự tiệc mới là vinh dự của tập đoàn Chính Uy.
Không biết nên gọi anh thế nào nhỉ?”
Giai Kỳ thản nhiên đáp: “Dư Giai Kỳ.”
Trong đầu Hạ Hà Tịch hiện lên nhân vật có tiếng tăm họ Dư. Có lẽ đã đoán ra
đây là công tử nhà nào, nụ cười càng được công thức hóa hơn: “Ngưỡng mộ
anh đã lâu.”
Dư Giai Kỳ bật cười: “Tôi mới ngưỡng mộ Tổng giám
đốc Hạ ấy chứ! Ai cũng nói Tổng giám đốc Hạ thông minh tài trí, làm việc gọn gàng, dứt khoát. Nhưng hình như con mắt của Tổng giám đốc Hạ cũng
không tốt cho lắm, nhặt được đồ bị người ta dùng rồi mà còn coi như bảo
vật.”
Nói xong, bốn bề lặng ngắt như tờ. Sắc mặt của Lộ Lộ khó
coi tới cực điểm, từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh lại chuyển sang đỏ. Nhưng Hạ Hà Tịch vẫn cười thản nhiên. Công tử đúng là công tử, trong
bất kỳ hoàn cảnh nào cũng nghĩ gì nói nấy với bất cứ ai, không bao giờ
quan tâm tới hậu quả.
Cũng xem như… Lộ Lộ xui xẻo. Ở nơi làm
việc của cô ta, cái gì thiếu chứ tin đồn là nhiều nhất. Có lẽ chuyện của Lộ Lộ và Giai Kỳ trước đây cũng được cục trưởng Trình mắt nhắm mắt mở
giả vờ không biết, nhân viên cấp dưới thì càng không phải nói. Thế nên,
lần này nói câu như thế, có lẽ sau này Lộ Lộ không được sống yên ổn rồi.
Hạ Hà Tịch lắc lắc ly rượu: “Cảm ơn anh Dư đã nhắc nhở. Cạn ly!”
“Cạn ly!”
Hai người cùng cạn chén, Hạ Hà Tịch đang nghĩ xem sẽ kết thúc trò hề này như thế nào thì có người đã không thể kiềm chế nổi…
Mọi người chỉ thấy Lộ Lộ đứng lên, môi run rẩy: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ
sinh một lát.” Thấy vậy, Dư Giai Kỳ cười lạnh lùng, nói một câu rất sâu
xa: “Rất nhiều chuyện không thể vẹn cả đôi đường, anh nói đúng không,
Tổng giám đốc Hạ?”
Con cáo họ Hạ cũng cười: “Vẹn cả đôi đường
hay không không quan trọng, quan trọng là trái tim của mình thôi.” Thế
nhưng chiêu này của bà mối đúng là vẹn cả đôi dường, cũng không biết là
thật lòng giúp Dư Giai Kỳ hay giúp cô ấy nữa…
Được lắm, con nhóc quỷ quái này! Khi đám người kia đang diễn kịch, thì bà mối lên sân thượng hóng gió với An Địch.
An Địch vừa chắp tay vừa nhắm mắt cầu xin: “Tiểu Mộc ơi, cô tha cho tôi
đi, tôi thật sự không biết gì hết. Tôi còn không quay lại, Tổng giám đốc Hạ không tìm thấy thì tiền thưởng tháng này trôi đi sạch mất.” Từ lúc
bà mối quen biết với Hạ Hà Tịch, thỉnh thoảng cũng chạm mặt cô thư ký An Địch của anh, hai người cũng dần dần quen biết.
Lúc này, bà mối đang moi tin tức từ An Địch, nhưng An Địch theo con cáo họ Hạ kia càng
lâu thì đầu óc cũng càng linh hoạt. Khoanh tay nhìn An Địch, bà mối gật
đầu: “Được, cô không nói thì thôi. Tôi đi tìm con cáo họ Hạ, nói cho anh ta biết địa chỉ nhà anh ta là cô đưa cho tôi.”
“Đừng, đừng mà”, An Địch thấy Tô Tiểu Mộc sắp đi thật, bèn vội vàng giữ cô lại. “Chuyện
cô nói tôi không rõ thật mà, Tổng giám đốc Hạ cũng chưa từng nhắc tới,
nhưng có một chuyện…” Nói tới đây, An Địch chớp chớp mắt, rồi lén lút
nói: “Mấy hôm trước Tổng giám đốc Hạ hỏi tôi một câu rất huyền bí, sâu
xa.”
“Câu gì?”
“Anh ấy hỏi tôi, có cách nào khiến con gái không thể từ chối không?”
Tô Tiểu Mộc im lặng, đột nhiên có dự cảm không lành, một lát sau mới hỏi: “Cô trả lời thế nào?”
An Địch khoe hàm răng trắng muốt, cười ngọt lịm: “Tôi bảo với anh ấy là,
đàn ông tốt thì phải: đùa kiểu ngây thơ, trêu kiểu lưu manh; vờ như
shota[1'>, giả được ông chú; ví tiền luôn rộng mở, thẻ tín dụng quét
luôn; mặt phải đỏ được, diễn luôn cả tình yêu. Cô ấy mặt lạnh thì ta
phải cười, cô ấy mặt cười thì ta phải liếm mặt, cô ấy là nữ vương thì ta là con chó trung thành, cô ấy là loli thì ta là ông chủ. Tóm lại là dễ
thương vô đối! Như thế thì không cô gái nào có thể từ chối!”
[1'> Shota: một từ có nguốn gốc tiếng Nhật, chỉ vẻ mặt đáng yêu, dễ thương của một bé trai.
Nghe An Địch tuôn tràng gian đại hải một hồi, bà mối đen cả mặt, đưa tay đỡ
trán. Chẳng trách hôm ấy Hạ Hà Tịch dám giả vờ đáng thương ở cổng công
viên, chẳng trách trong mắt anh ta hôm ấy tự nhiên lóe lên thứ như “ngây thơ”, hóa ra… anh ta đang giả vờ dễ thương thật…
An Địch, cô dạy anh ta mấy thứ lung tung rồi!
An Địch đọc xong bài vè, đang lắc đầu đắc ý, nhưng vừa quay