
ng thủy với em được.
- Cấm chị nói tới bạn trai của tôi nghe chưa. Chị không có quyền đó.
Chị không phải mẹ tôi.
- Chị chỉ muốn tốt cho em. Đi với những gã đó nguy hiểm lắm, không
khéo lại ..
- Lại lại lại cái gì? Chị cũng vì tiền bạc và danh lợi không ngại
mất thứ đó vào tay ba tôi mà. Vì tình yêu tại sao tôi lại sợ mất
thứ mà chị nói với bạn trai tôi đã quen từ lúc còn ở Hong Kong. Hả?
- Chị với ba em thật lòng mà.
- Đủ rồi. Tôi không muốn nghe nữa. Chị đi đi!
Thanh Nhi ra khỏi phòng. Nhã Trúc lại kéo ngăn tủ và lấy tấm ảnh gia
đình ra, cô nàng rơi nước mắt ôm nó vào lòng mà nằm xuống giường. Cô
tâm sự với tấm ảnh:
- Mẹ ơi, ba đã có người khác. Ngay cả lúc con bị thương thế này cũng
không còn ai quan tâm con nhiều như mẹ. Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ biết
không? Mẹ ơi, không phải con không biết Ken là kẻ ăn chơi. Nhưng ngoài
anh ấy, con không thể tìm được nơi chia sẻ tình cảm với ai cả. Với
anh hai, con cũng chỉ có thể dừng lại ở giới hạn cần thiết. Có
những chuyện con đâu thể nói và anh ấy cũng đâu thể hiểu... Mẹ ơi,
con buồn lắm! Con cô độc lắm! Cuộc sống của con đã không còn vui thú
gì kể từ ngày mất mẹ. Con rất muốn là một đứa con ngoan nhưng con
cảm thấy không còn ai muốn đoái hoài đến con có còn ngoan ngoãn hay
không nữa rồi?...
Cô nàng khóc tức tưởi và ôm tấm ảnh ngủ quên trên giường. Đúng vậy,
cảm giác mất mẹ thật là khó thể nào tránh khỏi một chữ đau. Một
cô gái trẻ sớm mất mẹ như vậy, lại thiếu sự quan tâm từ gia đình
thì việc hư hỏng chỉ còn là thời gian
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.giaitri321.pro.
Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực
trên di động...!
-------------------------
Chap 11:
Quả thực những lời nói của Minh Thư đã tác động không ít
tới thái độ làm việc của những người trong tòa soạn: năng nổ và tâm
huyết hơn, những bài viết cũng bắt đầu được khai thác đúng chiều
sâu. Tất cả đều có tiến bộ, chỉ duy nhất một điều làm cô lo âu.
Chính là việc không có vị trí thay thế Kỳ Tuấn. Chính cô cũng đã
thẳng thừng tuyên bố nếu cần cô không ngại đi năn nỉ anh. Nhưng điều
đó giờ với Thư thật khó để thực hiện. Thư nói:
- Chẳng lẽ, mình làm thế là sai?
Minh Thư đi về nhà, thật ngạc nhiên khi Kỳ Tuấn xuất hiện trước nhà
cô. Minh Thư lập tức cáu lên:
- Anh tới đây làm gì?
- Để chúc mừng cô. Và cả tôi nữa!
- Về chuyện gì?
- Chúc mừng doanh thu bán ra của số tạp chí lần này! Sau đó là việc
tôi sắp trở lại tòa soạn.
- Đừng có mà mơ.
- Tôi rất hiện thực. Chỉ không biết là, chừng nào nó diễn ra mà
thôi.
- Đừng kiêu ngạo như vậy, Thái Kỳ Tuấn. Tôi không đầu hàng sớm vậy
đâu.
- Thế thì đi năn nỉ ai đó mà giúp được cô? Âu Trình Can à? Anh ta chỉ
có đôi mắt hướng về thời trang, lĩnh vực này thì không.
- Dù có thế nào thì tôi cũng nhất quyết không bị sự tự cao của anh
hạ nhục đâu.
- Vậy thì tôi cũng chờ xem.
Minh Thư ngồi ở nhà một mình, cô hẹn Ánh Tuyết tới và cả hai đang
cùng làm cơm nắm kiểu Nhật Bản. Ánh Tuyết hỏi:
- Cậu cuối cùng đã chọn hoàng tử tỏa nắng thay vì vua kiêu ngạo à?
- Chỉ là hẹn hò thôi mà. Chưa nói lên được điều gì hết.
- Trông cậu có vẻ rất tập trung. Nhìn cách câu làm cơm nắm là hiểu
rồi.
- Cậu đã thấy tớ làm việc gì mà không có sự tập trung 100% không?
- Ra là vậy!
- Thôi phụ tớ làm mau lên đi.
- Tớ vẫn cảm thấy cậu hợp với anh chàng kiêu ngạo kia hơn.
- Tớ và anh ta chẳng có điểm chung nào ngoài việc tớ và anh ta cùng
là động vật bậc cao và đang sống cùng một hành tinh.
- Đừng ấu trĩ như vậy.
- Kể về cậu đi! Về ông chồng doanh nhân của cậu.
- Anh ấy thì có gì mà kể. Hôn nhân chán phèo cậu ạ!
- Sao lại nói như thế? Nếu chán thì tiến đến hôn nhân làm gì?
- Nói chung thì kết hôn rất khác so với lúc chưa kết hôn. Bọn tớ
không phải là không có tình yêu nhưng có lẽ hôn nhân đến quá sớm, mà
nó diễn ra vì một trường hợp bắt buộc.
- Vì cậu muốn đậu lại bên Mỹ đó à?
- Ừ. Nói chung thì tớ khuyên cậu đừng vì những lí do cấp bách mà
quyết định canh bạc lớn nhất của đời người. Cách chữa cháy này
không thực sự hữu hiệu đâu.
- Đừng dọa tớ chứ. Nghe cậu nói kiểu đó ai mà dám kết hôn.
- Đùa thôi. Để tớ làm nốt rồi đi về. Cũng không còn sớm nữa.
Trình Can cũng đang dạo quanh trong siêu thị, anh tìm mua những thứ
ngày mai cần dùng cho chuyến picnic đầu tiên giữa anh và Thư. Mua đầy
đủ mọi thứ, chợt Trình Can trông thấy hai chiếc áo phông màu xanh rất
đẹp. Là áo tình nhân, Trình Can mỉm cười tới và định chọn thì một
cách tay khác cũng khẽ chạm vào anh. Thật ngạc nhiên khi đập vào mắt
anh là cô gái có sức quyến rũ lạ lùng, Trình Can mỉm cười:
- Cô cũng muốn mua sao?
- Thật lạ là cặp áo này được anh chọn lựa.
- Tôi không hiểu.
- Tôi đã ngắm nó rất lâu, thế nhưng tôi vừa quay đi nghe điện thoại
thì anh lại tới và chọn đúng nó trong rất nhiều kiểu dáng và màu
sắc ở đây!
- Vậy tôi có thể nhường cho cô.
Cô nàng mỉm cười và tính tiền cặp áo. Trình Can cũng mỉm cười và
ra ngoài lấy xe. Tuy nhiên