
Minh Thư:
- Giờ đến lúc cô phải làm việc đó rồi.
- Thái Kỳ Tuấn, anh nghe cho kỹ. Không hôn, không tình dục. Còn lại
thì muốn gì cũng được.
- Miễn là không đụng tới 2 việc đó thôi phải không?
Minh Thư mím môi gật nhẹ, Kỳ Tuấn bật cười:
- Nói nhiều quá! Đi theo tôi!
Kỳ Tuấn kéo Minh Thư vào khách sạn, anh nhắn tin cho ai đó rồi bước
vào thang máy. Minh Thư quát lên:
- Đã bảo là...
- Tôi biết. Tôi không đưa cô đến đây để làm chuyện đó
- Chứ để làm gì?
- Gặp một người.
- Ai?
- Mẹ tôi.
- Tại sao phải gặp mẹ anh?
- Vì cô phải đền cho cái sóng mũi đẹp tuyệt vời của tôi.
- Tại sao tôi phải gặp mẹ ạnh?
- Tôi nói tiếng Việt Nam mà cô không hiểu hả? Vì phải đền ơn. Một
lát làm ơn tôi nói gì thì cũng biết gỡ tình huống cho tôi, đừng làm
ngược lại là được.
Nói rồi Kỳ Tuấn đứng trước của căn phòng thượng hạng và gõ cửa,
tay anh vẫn nắm chặt tay Minh Thư. Kỳ Tuấn bước vào cùng Minh Thư khi
có người ra mở cửa. Cả hai xuất hiện trước mặt một quý bà đứng
tuổi nhưng vẫn còn khá sang trọng nên trông không giống người Tuấn gọi
là mẹ. Cả hai giống nhau nhiều nhất ở đôi mắt, đôi mắt nâu hai mí,
rất đẹp, sâu và lạnh lùng. Bà nhìn Tuấn, rồi lại quay sang nhìn Minh
Thư rồi hỏi:
- Ba lần trước chúng ta gặp nhau, một lần con dắt ngôi sao
điện ảnh, một lần con mời thủ khoa đại học bên Tây, một lần con đưa
siêu mẫu “làm bạn gái hờ” của con trước mặt mẹ. Còn bây giờ, cho
hỏi quý cô này là ai?
- Vợ chưa cưới của con.
- Sao? Ông à, quý tử của chúng ta đòi cưới vợ rồi đấy. Ở trên đó
ông nghe có rõ không?
- Hôm nay con đưa cô ấy tới để ra mắt mẹ. Tụi này không làm đám cưới,
chỉ sống chung. Cho nên, làm ơn mẹ đừng cố lôi kéo con về phụ giúp
công việc của mẹ nữa. Con có cuộc sống của riêng con.
- Cái mũi con làm sao thế?
- Tai nạn thể thao.
Kỳ Tuấn cùng Minh Thư đi dùng bữa cơm với mẹ của anh. Minh Thư giờ
mới nhận ra đoàn người xuất hiện ở bệnh viện lúc nãy là người của
mẹ Tuấn. Bà Kim - mẹ của Tuấn nói:
- Có thật đây là vợ chưa cưới của con?
- Phải.
- Con thừa biết con không thể nào chọn cách sống thử mà không cần
đám cưới.
- Con có quyền.
Minh Thư bực mình nãy giờ, cô đập bàn đứng dậy làm hai mẹ con giật
mình:
- Thôi đủ rồi. Tôi chán cuộc nói chuyện giữa mẹ con anh rồi. Anh làm
ơn chọn cho tôi vở kịch thú vị hơn được không? Tôi không đồng ý đóng
kịch với một kẻ xem nhẹ tình mẫu tử như anh. Anh nói chuyện với mẹ
anh nãy giờ không câu nào nghe lọt lỗ tai cả.
Bà Kim mở to mắt nhìn Minh Thư, Kỳ Tuấn nhăn mặt kéo cô ngồi xuống:
- Đừng có điên bất chợt. Im lặng đi!
- Cô vừa nói đến vở kịch nào giữa cô và con trai tôi thế?
- Tôi không phải là vợ chưa cưới của ai cả. Tôi là sếp mới của con
trai bà đấy thưa bà.
- Anh Minh vừa nói chọn được người mới, thì ra là cô đấy à.
- Phải. Tôi đi đây. Con trai bà thực sự là một kẻ bất trị.
Minh Thư xách giỏ bỏ đi. Bà Kim bật cười nhấp ly rượu nhìn Kỳ Tuấn,
anh cũng chạy theo xuống tận dưới sảnh và hét to:
- Hoàng Ngọc Minh Thư, đứng lại cho tôi!
Cô nàng vẫn tiếp tục đi. Kỳ Tuấn hét tiếp:
- Tôi thách cô bước thêm bước nữa đấy!
Minh Thư đến lúc này mới dừng lại. Kỳ Tuấn đứng trước mặt Minh Thư,
chỉ thẳng vào cô và nói:
- Tôi gọi cô đến đón tôi, tôi chỉ muốn trao đổi điều kiện. Cô giúp tôi
vượt qua khỏi cảnh này tôi sẽ đồng ý hạ mình quay về cứu lấy tòa
soạn đang có nguy cơ dẹp tiệm vì số báo mới xuất hành sáng nay ế
chỏng chơ. Nhưng cô đã làm cho tôi thất bại ê chề thì tôi cam đoan với
cô, ngoài tôi ra, không ai còn có thể cứu được cái tờ tạp chí đó
đâu. Trừ phi...
Mặt Minh Thư vẫn bình tĩnh:
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi cô gọi được tiên xuống đây giúp cô.
- Anh tự tin đến thế à?
- Cô chờ đến ngày đó đi rồi biết. Một là cô ra đi không kèn trống
với sự thất vọng ông Minh dành cho cô, hoặc là cô phải tự hiến dâng
cho tôi để mà đổi lấy sự việc cô đã làm ngày hôm nay.
Minh Thư mặt vẫn lạnh tanh và bình thản:
- Tôi sẽ chờ đến ngày đó. Nếu thực sự chỉ có anh có thể cứu được
tờ tạp chí “người thời thượng” ở số tiếp theo. Chỉ mỗi mình anh.
Thì việc tôi cởi đồ nằm sẵn trên giường chờ và gọi anh tới là
chuyện không có gì là quá khó khăn. Ngay cái khách sạn này!
- Tôi sẽ bắt cô trả giá. Tôi hứa đấy, Hoàng Ngọc Minh Thư!
Minh Thư bỏ đi. Có lẽ vì tâm trạng không được tốt nên cô đã nổi nóng
và phá hoại kế hoạch của Kỳ Tuấn. Lần đầu tiên cô thấy Kỳ Tuấn
giận đến như vậy. Nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ trưa. 3 giờ là cuộc
họp bắt đầu, Minh Thư thở dài lái xe về tòa soạn. Cô đỗ xe ở gần
đó và nhìn cái tòa soạn, cô ước gì nó có thể nguy nga tráng lệ như
những gì bên ngoài, thực sự bên trong lõi của nó không có gì cả.
Đúng lúc đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng gõ lốc cốc làm Minh Thư bừng
tỉnh. Nhìn thấy Trình Can xuất hiện trước mặt làm Minh Thư chưa hết
ngỡ ngàng, cô mở cửa xe bước ra và nở nụ cười ấm áp nhìn Minh Thư
trao cô bó hoa hồng trắng. Minh Thư nói:
- Sao anh biết tôi ở đây?
- Tôi biết lí do cô ngồi một mình trong xe ngay giờ làm việc.
- Tôi thật sự rất mệt. Tôi không ngờ áp l