
, anh lại gặp cô nàng lúc nãy với nụ cười
khá đặc biệt tiến lại gần...
- Sao thế?
- Tôi tặng lại cho anh.
- Sao lại thế được. Cô thích chúng kia mà.
- Nhưng tôi nghĩ anh cần dùng hơn. Vì ít ra tôi chưa có người yêu.
- Ngày mai tôi đi chơi với bạn gái. Vì thế có lẽ là tôi sẽ nhận
lòng tốt của cô.
- Anh là một người rất thẳng thắn, tôi thích đàn ông kiểu như vậy.
- Được rồi. Tên tôi là Trình Can. Còn cô?
- Phương Dung. Hân hạnh được biết anh!
- Hân hạnh được làm quen với một cô gái xinh đẹp như cô.
Phương Dung trao túi đựng cặp áo đó cho Trình Can. Anh chàng hớn hở
nhận lấy rồi vào xe và vụt đi. Tuy nhiên, được một quãng, anh chàng
lùi lại:
- Có vẻ như cô chưa tìm được Taxi!
- Phải.
- Được rồi. Tôi đưa cô về. Xem như là cảm ơn cô về cặp áo này!
- Thế thì còn gì bằng. Cảm ơn anh trước nhé!
- Thời buổi này mà còn có người khách sáo đến như thế đó ư?
- Một sự cần thiết thôi mà.
Phương Dung bước xuống xe, vẫn nụ cười cực quyến rũ nhưng luôn luôn bí
hiểm như thế. Cô nhìn Trình Can lái xe đi rồi lại nhìn lên bầu trời
rồi bước vào nhà...
Sáng hôm sau, Minh Thư và Trình Can lên xe đi picnic dã ngoại. Anh luôn
chọn những bãi có xanh và vắng người, Minh Thư lấy thức ăn ra và
nói:
- Em không giỏi làm bếp...
- Để anh ăn thử nào.
Minh Thư nhìn Trình Can ăn, anh chàng quả thực luôn đánh giá mọi thứ
theo thang điểm. Trình Can nói:
- Em được 9 điểm.
- Tại sao lại chỉ có 9?
- Anh chỉ cho vợ anh 10 điểm thôi. Nếu muốn 10 điểm thì sau này trở
thành bà Âu đi.
- Anh nói chuyện xa vời quá. Em không nghĩ tới đâu!
- Đùa thôi mà!
Ngồi ngắm cảnh rồi lại ra bờ sông, Thư ngắm nhìn Can câu cá. Quả
thực những trò chơi kiểu quý tộc này thì Trình Can chơi cực giỏi.
Tennis đánh cũng rất cừ, còn câu cá thì không biết là câu dính rồi
lại thả đi bao nhiêu con. Minh Thư hỏi:
- Sở đoản của anh là gì?
- Rất nhiều. Anh không xác định được.
- Cho em một cái gì mà anh cho là điểm yếu của mình nhất?
- Anh không biết thật mà.
- Em chưa từng gặp ai không trả lời được câu hỏi này.
- Thì bây giờ em gặp rồi đấy. Anh nói anh có nhiều lắm, chỉ là không
có xếp hạng thôi. Vậy còn em?
- Em hay có những quyết định theo cảm tính. Đôi khi điều
đó đẩy em vào tình cảnh khó khăn.
- Áp lực công việc thôi mà em, ai mà không trải qua!
- Em chả bao giờ thấy điều đó ở anh. Lúc nào anh cũng nở nụ cười!
- Chỉ khi bên em thôi...
Trình Can mỉm cười ngồi nhìn Minh Thư suy tư, anh buông cần không câu
nữa lại ngồi gần cô và nói:
- Em có suy nghĩ tới việc gọi Kỳ Tuấn trở lại không? Anh có thể nói
giúp em.
- Vô ích thôi. Anh ta không bao giờ chịu trở lại nếu không có điều
kiện này nọ.
- Anh nghĩ em không chịu chấp nhận nhún nhường trước Kỳ Tuấn chứ
không phải vì em khó chịu trước điều kiện của cậu ta.
- Điều đó là khó tránh khỏi. Tại sao em lại phải vì một con người
mà tòa soạn rất cần để phá bỏ nguyên tắc làm việc đã được hình
thành trong em? Tại sao em phải thay đổi em?
- Vì cả một tập thể em đang lãnh đạo cần cậu ấy. Em xem, nếu người
thay thế có thể làm tốt nhiệm vụ này thì bây giờ em đã không phải
ngồi đây ủ rũ mặt mày. Vô tình kéo dãn buổi hẹn hò của chúng ta trở
nên căng thẳng.
- Em xin lỗi. Có lẽ đề tài này mình không hợp nhau.
- Em cần có những suy nghĩ thấu đáo hơn. Dù sao anh cũng đang đứng
đầu một công ty thời trang, anh hiểu áp lực của một người lãnh đạo
và anh đang khuyên em những điều anh đã từng trải.
- Em cảm ơn anh vì điều đó. Nhưng, cũng như một bài toán khó có rất
nhiều cách giải. Em có thể xem bài giải của người khác để tìm bài
giải của riêng em. Không nhất thiết em phải đi theo con đường ai vẽ sẵn
cả. Anh từng trải và anh cũng có cách trải qua. Nếu em không làm
được và không vượt qua thì có lẽ em cũng chẳng nên ngồi lại cái ghế
đó lâu thêm làm gì.
Trình Can chỉ im lặng và lại tiếp tục quăng cần câu xuống mặt hồ.
Anh chỉ mỉm cười và cố dùng không gian đẹp, lắng đọng và trầm tĩnh
làm Minh Thư bớt căng thẳng một chút. Cuộc hẹn hò mà anh rất hi vọng
không thể kết thúc bằng hai chữ “thảm họa”, vì thế Can không thể nói
gì thêm. Minh Thư thì mệt mỏi suy nghĩ, thỉnh thoảng lại nhìn sang
Trình Can. Tại sao anh luôn khuyên cô đi theo con đường mà anh đã đi?
Trong khi Minh Thư luôn không thích làm điều gì đó ai khác đã làm. Minh
Thư không bao giờ chịu thay đổi nguyên tắc của mình. Và không ai bắt cô
làm được điều đó. Kể cả người yêu. Với Trình Can ư? Chưa phải...
- Hôm nay em đi có mệt không?
- Không. Còn anh?
- Có. Một chút.
- Ngày mai em mời anh đi cà phê.
- Trưa một chút nhé!
- Ok!
Cuộc hẹn hò đầu tiên không đẹp đúng như mong đợi, Minh Thư chỉ nhận
được những cái thở dài từ đáy con tim. Không lên nhà vội, cô ngồi ở
quán cà phê ở dưới tầng trệt khu chung cư và gọi một ly Cappuccino quen
thuộc. Nhìn ly cà phê có mùi đặc trưng và đang bốc khói thơm lạ
lùng. Minh Thư thường cảm nhận mùi này trong những lúc cô muốn thư
giãn hoặc để tịnh tâm suy nghĩ điều gì đó. Cô và Trình Can thử nói
hết đề tài này đến đề tài khác nhưng x