Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323601

Bình chọn: 9.00/10/360 lượt.

có một sự sắp đặt nào

giữa cô và Kỳ Tuấn hay không?

Vương Khang về gần tới nhà thì bất ngờ bị một toán

thanh niên chặn xe, dồn vào chân tường và đánh đập túi bụi mà không

biết lí do. Vương Khang hét lên:

- Tại sao lại đánh tôi?

- Mày đắc tội với bạn gái tao. Trách nhiệm của tao là phải xử đẹp

mày!

- Bạn gái anh là ai?

- Mày làm gì thì tự mày biết. Không lôi thôi! Anh em, nhào vô!

Đó là những câu cuối cùng Khang nghe thấy trước khi anh bị đánh tới

bất tỉnh nằm dài dưới lòng đường tối mịt...

Trong khi đó, tại một căn hộ sang trọng:

- Chào, anh tới rồi à ?

- Phải. Nhà cô đẹp đó!

- Cảm ơn.

Trình Can bước vào nhà và người niềm nở kia là Phương Dung. Phương

Dung nói:

- Phiền anh quá, phải nhờ anh đem thuốc tới cho tôi.

- Cô mắc phải bệnh này mà chỉ sống một mình thì quả thực hơi căng

đấy.

- Tôi đang cố trị cho khỏi. Nhưng anh cũng biết đó, căn bệnh này sao

mà khỏi hẳn được? Có khi bệnh tới cả đời đấy!

- Bệnh suyễn này đúng là rất khó chịu. Cô uống thuốc đi!

- Phiền anh lấy dùm tôi ly nước.

Phương Dung nhếch mép cười khi cô đã bắt đầu khiến Trình Can mất

nhiều thời gian cho cô hơn. Lúc Trình Can đem ly nước lại thì Phương

Dung lại ra sức quyến rũ anh bằng cách ngây ngô nhất:

- Đêm nay, anh có thể ở lại đây không?

- Đêm nay... à...

- Đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ muốn tựa vào vai anh để ngon giấc một

chút. Tôi không quen cô đơn từ lúc trở về Việt Nam thì tôi phải sống

một mình.

- Trước kia cô không ở đây?

- Tôi ở Mỹ, cùng vị hôn phu.

- Thế anh ấy vẫn ở Mỹ à ?

- Không. Anh ấy đã đi một nơi khác.

- Đi đâu nhỉ?

- Thiên đường.

- Sorry, không cố ý nhắc lại chuyện buồn của cô.

- Không sao!

Trình Can mỉm cười chủ động kéo Phương Dung lại sát vai anh và nói:

- Như thế này được chưa?

- Anh làm ơn hãy đợi tôi ngủ say thì hãy về nếu bận nhé! Những lúc

tôi trở bệnh, anh ấy cũng luôn để tôi tựa lên vai như thế mà ngủ.

- Tôi hiểu mà. Bệnh này khi tái phát nằm rất là khó ngủ. Cô cứ ngủ

đi! Tôi sẽ ở bên cạnh cô mà.

Phương Dung mỉm cười và nhắm mắt lại. Trình Can nhìn ngắm Phương Dung

ngủ mà lòng thì lại nghĩ tới cô bạn gái Minh Thư. Cũng xinh đẹp như

Phương Dung nhưng tính cách thì hoàn toàn khác. Trình Can mỉm cười

nói trong lòng:

- Giá như Minh Thư cũng được như cô ấy!

Cầm điện thoại, định gọi cho Minh Thư nhưng sợ làm Phương Dung thức

giấc nên Trình Can đặt điện thoại qua một bên và cũng khẽ khép mắt

lại...

Sáng hôm sau, ly cappuccino còn chưa kịp uống thì Minh Thư đã nhận cú

điện thoại làm cô rơi cả ly cà phê nóng:

- Cái gì? Vương Khang nhập viện à?

Tức tốc tới nơi, lúc đó Kỳ Tuấn cùng với ông Minh và Trình Can đã

tới nơi. Minh Thư nhìn thấy người phụ nữ đang khóc nức nở bên giường

bệnh. Minh Thư hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Trình Can trả lời:

- Cậu ấy bị đánh. Theo nhân chứng xung quanh thì bị một tốp thanh niên

vây đánh đến lúc gục xuống thì mới bỏ đi.

- Có nặng lắm không?

- Theo kết quả sơ bộ, đa chấn thương. Tuy nhiên đã qua cơn nguy hiểm.

- Đây là mẹ cậu ấy à?

Cả ba người gật đầu. Minh Thư tiến lại gần và nói:

- Xin bác đừng lo, toàn bộ viện phí của Khang cháu sẽ chịu trách

nhiệm.

- Thằng Khang xưa nay hiền lành, làm gì phải bị đánh nặng như vậy?

- Sự việc đã được bọn cháu thông báo cho cảnh sát. Xin bác cứ yên

tâm! Cháu là sếp của Khang, bác có thông tin gì thì cứ liên lạc cho

cháu nhé!

- Con dại cái mang. Đã bao nhiêu lần ngăn cản không cho nó theo nghề

báo! Làm nghề này sớm muộn gì cũng mất mạng. Cái tội moi móc

chuyện đời! Con ơi là con, mẹ chỉ có mình con. Đừng làm mẹ phải khổ

nữa con à!

Ông Minh, Trình Can và Kỳ Tuấn cùng Minh Thư lúi cúi chào rồi đi ra

ngoài. Minh Thư chợt liếc nhìn Kỳ Tuấn, anh hỏi:

- Gì thế? Cô nghĩ là tôi à?

- Anh là người duy nhất im lặng.

- Còn ông Minh nữa. Đừng quơ cả nắm chứ!

- Không. Tôi có nói chuyện. Cậu đúng là người duy nhất im lặng đấy!

- Nè, sao lại là tôi? Cô không nghe có cả chục tên à?

- Anh có thể mướn mà.

- Để làm cái gì? Thằng đó trắng trẻo, ốm yếu như công tử bột, Thái

Kỳ Tuấn này đánh nhau cần gọi thêm người à? Đứng chi cho đông chỉ

thêm khó thở. Cô đọng não tí đi!

Trình Can xen vào:

- Cũng có thể cậu mướn người thanh toán để Thư mau mời cậu trở về.

Hiện tại anh chàng đó đang thay thế cậu mà.

- Sao cái gì anh cũng xen vào được vậy hả? Anh là người ngoài. Rõ

chưa?

- Thư à, anh mời em đi ăn sáng nhé! Có nhà hàng Brazil vừa mở ở quận

7.

Trình Can nắm lấy tay Minh Thư và niềm nở. Nhưng tâm trạng cô thì cứ

để đâu đâu, Minh Thư nói:

- Xin lỗi anh, em không ăn uống được vào lúc này. Nhân viên của em vừa

xảy ra chuyện thì em làm sao có thể có tâm trạng thưởng thức món

Brazil. Khi khác anh nhé!

- Nếu em không rãnh thì thôi. Đành như vậy!

- Buồn cười chưa, bị từ chối rồi!

Kỳ Tuấn châm chọc làm Trình Can đỏ mặt liếc nhìn, xiết nhẹ tay Minh

Thư, Can nói:

- Anh gọi cho em sau!

- Ok!

Trình Can vào xe đi trước. Ông Minh nói:

- Bây giờ chúng ta sẽ có cuộc họp kín.

- Không phải ông đã về hưu rồi sao?

- Cơ bản tôi vẫn là


Polly po-cket