
t đoạn nữa. Ngồi trước
máy quay, Tuấn nói với giọng hết sức tâm trạng:
- Giờ này không biết em đang làm gì nhỉ? Còn anh thì đã cảm thấy
quá mệt mỏi rồi. Chúng ta chỉ mới xa nhau nửa tháng nhưng anh cảm thấy nó cứ
dài thế nào ấy. Có lẽ giờ này em đang khoanh tròn những con số trên tấm lịch và
chờ đến ngày quay trở lại Sài Gòn và gặp anh tại tòa. Hay là... Anh thực sự nhớ
em và con. Và lí do duy nhất anh lưỡng lự khi ra ngoài đó tìm em, chính là vì
anh sợ. Anh sợ phải chứng kiến cảnh em cự tuyệt anh và ở bên người khác. Vì em
là Minh Thư - người con gái anh yêu nhất trên đời. Anh đang nghĩ tới một kết
thúc giữa chúng ta, đang hiện diện trong suy nghĩ của anh. Một kết thúc có thể
làm em cảm thấy thanh thản và có thể làm anh yên tâm buông xuôi mọi thứ.
Làm xong, Tuấn cho vào balô anh cũng đem theo mấy khung ảnh ngày
kỷ niệm sinh nhật của bé Quang Hy mang ra ngoài đó cùng mấy món đồ chơi mà cậu
con trai yêu thích. Khi đó, dì Tư vừa từ dưới đem tô cháo nóng hỏi lên và bảo:
- Dì làm thêm ly nước cam mật ong, con uống cho bổ. Lâu rồi mới thấy con đòi dì
làm món gì đó.
- Vì ngày mai con phải đi xa mà.
- Con đi đâu?
- Hà Nội.
- Công tác hả con?
- Không. Con đi tìm Thư và Quang Hy.
- Mấy lâu nay dì định hỏi nhưng thấy con cũng không có thời gian rãnh rỗi nên
dì thấy không tiện.
- Chuyện gì thế dì?
- Có phải con và vợ con... xảy ra chuyện gì không? Tại sao tới nỗi nó phải đem
thằng bé ra khỏi nhà.
- Thư và con chuẩn bị ly hôn.
- Cái gì? Chuyện lớn thế cơ à?
- Tụi con đang trong thời gian sống ly thân.
- Trông hai con hạnh phúc thế cơ mà. Vợ chồng có lúc cũng cãi nhau, nhưng đừng
hở tí là lôi nhau ra tòa. Không tốt đâu. Quang Hy lại còn quá nhỏ, sao hai đứa
không nghĩ cho thông suốt?
- Thế nên ngày mai con mới đi ra ngoài đó, trước là để thăm Quang Hy. Sau là để
hy vọng có thể thuyết phục cô ấy. Xem như là lần cuối cùng vậy. Con hết lời lẽ
để năn nỉ rồi.
- Sao con không kiên trì?
- Sao con lại không kiên trì? Chỉ là... khi mọi chuyện đã đổ vỡ. Có thế nào thì
cũng không còn như xưa. Huống chi ban đầu một trong hai tụi con kết hôn không
phải là vì tình yêu. Mà là vì Quang Hy. Thôi thì, biết không thể giữ lại đối
phương thì mình cũng phải buông tha cho người ta chứ. Níu kéo vô vọng thì mệt
mỏi cho cả hai.
- Con trưởng thành thật rồi Kỳ Tuấn à!
- Dì nói sao?
- Dì cứ nghĩ, theo cách giáo dục của mẹ con, con sẽ mãi mãi là một cậu ấm ăn
chơi bất cần đời và làm việc mà không cần nghĩ tới hậu quả chứ.
Kỳ Tuấn cười khanh khách, rồi anh lại tắt nụ cười rất nhanh:
- Nhưng, chuyện con làm sai với Minh Thư lại là việc làm cuối cùng trước khi
con trưởng thành. Nên giờ con phải chịu!
- Chúc con may mắn.
- Con ăn xong rồi. Ngon lắm đó dì!
- Ngủ sớm đi! Ra đó còn xa. Dì gửi lời thăm mẹ con Minh Thư nhé!
Một ngày cũng như mọi ngày, khi mà Thư và cậu con Quang Hy đã
dần bắt kịp nhịp sống thôn quê yên tĩnh và không phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì.
Hôm nay, lúc vừa trang điểm nhẹ, Thư chợt nhìn sang lịch treo tường, mới đó mà
đã nửa tháng kể từ ngày cô bồng con bỏ đi. Thời gian trôi không nhanh nhưng đối
với Thư, một cuộc sống thay đổi bất chợt làm cô cảm thấy lạ lẫm. Một cuộc sống
những tưởng đã rất êm đềm và không còn chút lo âu bất ngờ gặp con sóng dữ rồi
đánh chìm luôn bầu hạnh phúc khó khăn lắm mới tìm thấy được.
- Mẹ... mẹ...
Cậu bé Quang Hy cũng thức dậy theo, trời đã bắt đầu vào mùa đông
và miền Bắc thì rất lạnh. Thư mặc áo khoác vào cho con, cậu bé về đây thiếu
thốn đủ thứ nhưng điều làm Thư thực sự lo lắng, cô không nghĩ đứa nhóc mới hơn
tuổi đầu lại biết nhớ ba. Thư không rõ những tiếng gọi ba đơn phương của cậu bé
chỉ là bất chợt xuất hiện trong tâm trí non nớt của cậu hay vì cậu biết nhớ ba
thật sự. Vì có đêm nào mà Kỳ Tuấn không chơi đùa, ẵm bồng và nâng niu cậu bé.
- Quang Hy ngoan, hôm nay con muốn đi đâu?
- Xe lửa. Xe lửa...chạy...xình xịch...
- Con nói gì thế?
- Xình xịch...
Thư mới nhớ ra đó là món đồ chơi cậu bé thích nhất, Kỳ Tuấn đã
đặt mua từ nước ngoài một bộ mô hình xe lửa khi tình cờ trông thấy con trai mê
tít loại phương tiện ấy trên TV. Đúng là, chiều con thì Kỳ Tuấn là số 1.
- Thằng bé nói gì vậy Thư?
Bố dượng của Thư nói vọng từ bên ngoài, ông đang thưởng thức
chén chè ấm áp trước khi bắt đầu một ngày mới. Ông trông rất vui khi thấy cậu
bé đi ra từ cửa phòng:
- Lại đây ông hôn cháu nhé!
Thư nhìn cách ông bố dượng ôm ấp con trai cô, lòng Thư lại cảm
thấy có một cảm giác lâng lâng khó tả. Bất chợt cô nói:
- Quang Hy, chào ông ngoại đi con!
- Ông ngoại.
Ông nhìn Minh Thư, đôi mắt rưng rưng như muốn vỡ òa...
- Con cho thằng bé gọi dượng là ông ngoại sao?
Thư cũng nhìn ông một cách lạ lẫm, rồi cô khẽ gật đầu. Quang Hy
chạy lại rồi Minh Thư bồng con trai lên. Cô nói:
- Con đi ra ngoài !
- Dượng có thể trông thằng bé cho con.
- Dạ thôi khỏi, con muốn Quang Hy quen với nơi này.
Mỗi sáng Thư thường dắt con trai đi dạo quanh làng, cậu bé đã
dần quen thuộc và thường xuyên chạy trước. Cô ghé lại những ch