XtGem Forum catalog
Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324693

Bình chọn: 8.5.00/10/469 lượt.

khẽ.

Chuyện này phải diễn ra thêm bao lâu nữa. Thư chợt nhận ra rằng,

cô đâu có giận Kỳ Tuấn nhiều đến như vậy. Những hành động như thế này phải

chăng chính là nguyên nhân làm Kỳ Tuấn nảy sinh vấn đề mới trở lại chốn chơi

bời và sa ngã???

Thư tự hỏi, phải chăng, cô chính là nguyên nhân?

Trong khi Minh Thư vẫn còn ngủ thì Kỳ Tuấn đã dậy dọn bãi chiến

trường và tiễn bà Trầm ra sân bay. Minh Thư không phải không muốn tiễn mẹ mà

tại vì hôm qua cứ trằn trọc thức đến gần sáng mới ngủ. Bà Trầm cũng không muốn

gọi con gái dậy nên đã âm thầm đi. Bà dặn dò Kỳ Tuấn rất nhiều, anh chỉ mỉm

cười. Anh trở về nhà, Minh Thư đã ngồi chờ sẵn ngoài phòng khách. Trông thấy

cô, Kỳ Tuấn không trả lời rồi đi thẳng vào phòng. Minh Thư hét lên:

- Anh đứng lại đó!

- Có chuyện gì?

- Anh để tờ đơn này trên giường là ý nghĩa gì đây.

Kỳ Tuấn quay lại nhìn Minh Thư, sáng ra anh đã để nó bên cạnh

cô. “Đơn xin ly hôn” - Dòng chữ to đen nổi bật...

- Em không hiểu chỗ nào?

- Ly hôn. Anh định giỡn trò gì nữa đây? Lại còn ký sẵn nữa chứ. Được thôi, muốn

có chữ ký của tôi chứ gì. Nói đi, tại sao lại làm như thế?

- Vì anh đã đi lăng nhăng. Anh có lỗi với mẹ con em.

- Và chuộc lỗi bằng cách này à?

- Phải.

- Nếu tôi tin điều đó thì hoặc tôi không phải là Hoàng Ngọc Minh Thư, hoặc là

anh không phải Thái Kỳ Tuấn.

- Em tin hay không thì tùy.

- Thái Kỳ Tuấn, tôi đã hy sinh mọi thứ để kết hôn với anh. Tôi chưa có được thứ

tôi muốn thì tôi không bao giờ từ bỏ đâu. Anh đừng hòng.

- Vậy cái em muốn là gì? Hành hạ anh sao? Em đã từng làm được rồi mà.

- Một là dẹp ngay cái trò này. Hai là hãy để tôi biết vì sao anh đưa cái tờ đơn

vớ vẩn này cho tôi. Tôi biết anh có nhiều chuyện uất ức, được rồi, chỉ còn lại

hai chúng ta. Anh nói thẳng ra đi. Anh đang nghĩ gì giữa tôi với Âu Trình Can

vậy hả?

- Không có.

- Anh dám nói không có à? Trên mặt anh hiện ra từng chữ một kìa.

- Anh đã nói không có. Tin hay không tùy em.

- Đừng có hỏi tôi tin anh hay không. Anh chưa làm gì để tôi tin mà lại còn lừa

dối tôi lăng nhăng với người tình cũ. Dẫu đến với cuộc hôn nhân này tôi có tin

anh hay không thì tôi cũng chưa làm điều gì sai quấy với anh hết.

- Vì thế nên anh mới chọn phương pháp chia tay bởi anh thấy cuộc sống của em

thực sự chỉ là cuộc sống của em khi em được hành động sai quấy.

- Anh nói vậy là ý gì?

- Không nói nữa. Anh đi đây.

Kỳ Tuấn lại như mọi lần, anh bỏ ra ngoài để lại Minh Thư một

mình trong nhà mỗi khi hai người cãi nhau. Tại sao cô luôn để người khác hiểu

sai về mình như vậy? Tại sao cô luôn để người khác cho rằng trái tim cô đang đi

trái hướng. Ngày trước cũng vậy, nếu cô giữ chặt lòng hơn thì người đàn ông đó

đã không nghĩ rằng cô có tình cảm với anh ta. Nếu cô không cho anh ta một chút

đê mê thì cũng chẳng dẫn tới cái chết đau lòng. Rồi bây giờ, người đàn ông nào

cô yêu cũng lần lượt bỏ cô. Người cô không yêu thì lại chết mà cô vẫn cảm thấy

có một phần lỗi.

Minh Thư chưa bao giờ xem Kỳ Tuấn là chồng, từ trái tim đến lý

trí. Cô cũng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm một người vợ theo khái niệm.

Cuộc sống của cô và Kỳ Tuấn thật lạc lõng. Nhưng đó chỉ là chuyện trước khi

Minh Thư đáp lại tấm chân tình thật sự mà Kỳ Tuấn trao đến cô. Cô thậm chí

không còn giận Kỳ Tuấn bằng việc giận chính mình đã làm Kỳ Tuấn hiểu lầm mối

quan hệ giữa cô và Trình Can. Nhưng bản thân Thư luôn giữ cho mình cái tôi

riêng, nên cô không bao giờ nói ra một khi đã chạm đến tự tôn của một người phụ

nữ.

Kỳ Tuấn đến tòa soạn làm việc, anh cố tìm cho mình sự tập trung

cao nhất. Vương Khang ôm một cái hộp to đặt trước mặt Kỳ Tuấn:

- Chào ông bố trẻ.

- Cho con tôi đấy à?

- Quà từ Hong Kong đó. Nhã Trúc gửi về cho cháu bé.

- Ừ. Cảm ơn nhé.

- Sao nhiều tâm sự vậy?

- Làm bố đi rồi biết.

- Tối nay có về muộn được không?

- Rủ tôi đi nhậu nhẹt gì hả?

- Ừ.

- Thôi cũng được.

Không biết cái tòa soạn này có thể duy trì được bao lâu nếu nhịp

sống của nó cứ diễn ra trung bình trung bình như thế. Ờ đây hiện tại không còn

cái không khí chán ngắt như lúc đầu, cũng không còn cái động thái sôi nổi ủng

hộ Kỳ Tuấn và tẩy chay Minh Thư. Nó im lặng và buồn buồn thế nào ấy. Ai cũng

vào việc mà ít tâm sự như trước kia mặc dù mấy điều luật kia thì cũng đã theo

Tổng biên tập về nhà nghỉ hộ sản. Thế mới thấy lý do ông Minh lại an tâm tin

tưởng giao cho một người trẻ đảm nhận chiếc ghế từ ông.

Minh Thư cứ ngồi nhìn lá đơn mà bóp trán nhăn mặt suy nghĩ trong

khi cậu con trai khóc ầm ĩ. Ánh Tuyết bực quá mắng Thư:

- Con cậu đang khóc gọi mẹ kìa!

- Tớ biết.

- Vậy sao không dỗ?

- Vì cậu đang ẵm nó. Cậu là mẹ nuôi của nó mà.

- Cho tớ xin ... Cậu làm gì mà cứ cầm tờ đơn đó suốt thế. Thằng bé đói rồi.

- Pha sữa cho nó đi.

- Minh Thư à, chuyện gì vậy?

Rồi Ánh Tuyết giật tờ đơn và há hốc mồm nhìn Minh Thư. Cô cũng

nhăn mặt không biết nói gì rồi ôm lấy bé Kimi...

- Đừng khóc con trai. Con mà khóc, mẹ sẽ khóc theo con đấy.

- Có chuyện gì vậy? Sao lại ....

- Tớ không biết. Tớ không biết phải n