
Anh có cách giải quyết.
Cô chịu để Kỳ Tuấn ẵm bé Kimi. Anh bồng con đi xung quanh phòng,
cậu bé mở mắt nhìn Kỳ Tuấn. Anh nhẹ nhàng hôn cậu con cưng, Kỳ Tuấn hỏi Minh
Thư:
- Em quả thực không nghĩ đến chuyện cho con chúng ta dù chỉ một cái tên sao?
- Tôi nghĩ đó là chuyện của anh.
- Anh đã chọn cho con mình cái tên Kimi rồi đó.
- Chỉ là một giải pháp chữa cháy. Cái tên đó xấu òm. Chẳng một chút ý nghĩa.
Chẳng một chút lòng thành. Anh chỉ nghĩ qua loa và trả lời cho có.
- Kimi ... cái tên này em nghĩ chỉ là biện pháp chữa cháy sao?
Ánh mắt của Kỳ Tuấn lộ rõ vẻ thất vọng. Nhưng anh vẫn cố mỉm
cười nhìn Thư và trông cậu con trai suốt cả buổi. Đến chiều thì Thư đã có thể
đi loanh quanh phòng, cách cô cho con bÚ sữa đã thành thạo hơn. Đàm Phúc và Ánh
Tuyết không hẹn mà gặp cũng đã đến một lượt để thăm nuôi cậu quý tử họ Thái. Kỳ
Tuấn không có ở đó, ah đã về nhà nghỉ ngơi. Ánh Tuyết thì không ngừng hôn bé Kimi,
Đàm Phúc nói:
- Cô thôi hôn thằng nhóc có được không?
- Tôi không hôn anh nên anh ghen hả?
- Tôi ghen ư? Buồn cười.
Ánh Tuyết hỏi Minh Thư:
- Bố thằng bé đâu?
- Tớ cũng không biết. Lúc đi tớ không có hỏi.
- Vợ chồng cậu lạ nhỉ? Đừng nghĩ có con rồi là bỏ rơi chồng không chăm sóc nhé.
Dễ mất chồng lắm đấy.
- Phải rồi. Như ai kia đang như thế đấy Thư ạ.
Đàm Phúc châm chọc và nhận cái liếc xéo từ Ánh Tuyết. Minh Thư
mỉm cười:
- Nếu Ánh Tuyết mà chưa có chồng, em nghĩ cậu ấy và anh là một đôi đấy. Hai
người có vẻ rất hợp nhau.
- Xì, không nói với cậu nữa. Con trai ơi, gọi mẹ nuôi đi nào. À, mà tên thằng
nhóc là gì vậy?
Ánh Tuyết nhìn Minh Thư, cô nói:
- Vẫn chưa chọn được một cái tên nào. Nhưng bố nó muốn đặt cho nó tên là Kimi.
- Kimi? Nickname cá tính quá nhỉ?
- Ông Minh cho rằng Kỳ Tuấn đặt theo sở thích đua xe.
Bà Trầm ngồi bên cạnh và nói, Minh Thư liền chen vào:
- Đó chỉ là một cái tên chữa cháy thôi. Vì anh ấy chẳng thể nghĩ ra một cái tên
nào. Cái tên đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Con không thích cái tên đó.
- Kỳ Tuấn nói vậy với em sao?
Đàm Phúc cắt lời, Minh Thư ngạc nhiên:
- Anh ấy nói gì đâu ạ?
- Về cái tên Kimi. Em không biết ý nghĩa của cái tên đó sao?
- Không. Làm gì có ý nghĩa nào khi nó chỉ là một cái tên anh ta chọn bừa khi mọi
người đổ dồn ánh mắt vào anh ấy.
- Không ngờ nó lại chọn cái tên này cho con trai của nó.
- Có gì đó đằng sau cái tên này à?
Đàm Phúc nhếch mép cười, hôn lên tay cậu bé Kimi rồi kể lại:
- Lúc nhỏ anh có một con chó con, anh đặt tên cho nó là Bubu. Không hiểu sao Kỳ
Tuấn vừa trông thấy nó lại cứ ôm khư khư, rất yêu quý nó. Anh hỏi vì sao thì nó
nói mẹ nó không bao giờ cho nó nuôi thú vật vì sợ nó bị bệnh. Nó cũng không một
đứa em để chơi với nó. Quanh nó chỉ là một đống đồ chơi đắt tiền, hiện đại
nhưng vô tri giác. Nó không có chó con nhưng có hàng chục con gấu bông cỡ bự,
niềm ao ước cả một tuổi thơ của những đứa trẻ. Kỳ Tuấn nói với anh, nếu nó có
một cái gì đó để nó yêu thương và biết thể hiện tình cảm lại với nó, nó sẽ đặt
tên là Kimi. Anh đề nghị đổi tên Bubu của anh lại thành Kimi thì nó lắc đầu. Kỳ
Tuấn bảo, nó chỉ đặt cái tên Kimi ấy cho những gì thực sự là của nó, thuộc về
nó mà thôi. Nó không thích những thứ gì là của người khác.
- Một câu chuyện nhiều cảm xúc đấy.
Ánh Tuyết nhìn Đàm Phúc, anh mỉm cười vuốt ve bé Kimi và nói với
Minh Thư:
- Trước đây, Kỳ Tuấn không có cơ hội để thể hiện yêu thương một cách đúng
nghĩa. Hoặc là những thứ nó không có tình cảm thì luôn xung quanh nó. Hoặc đã
có tình cảm thì đó lại là những thứ không thuộc về nó. Anh không hiểu vì sao nó
đã chọn cho con trai mình cái tên là Kimi mà em lại không hề biết tí gì về ý
nghĩa thực sự của cái tên này. Mẹ con em đã thực sự là của nó rồi mà.
Minh Thư im lặng suốt. Cô nhìn đứa con trai rồi lại nghĩ tới Kỳ
Tuấn. Những lần anh muốn nhận lỗi cùng cô luôn phảng phất một chút gì đó là lý
do chính đáng của anh. Chẳng lẽ cảm nhận của Thư là sự thật. Chẳng lẽ Kỳ Tuấn
nghĩ rằng cô vẫn còn yêu Trình Can nên đã chủ động lùi bước. Minh Thư còn nhớ
rõ Kỳ Tuấn không hề đánh trả Trình Can lúc cô vừa ở phòng cấp cứu đi ra. Thái
độ của anh cũng không còn nông nỗi trước mặt Trình Can. Rồi mới ban chiều Kỳ
Tuấn lại nói rằng đã có cách giải quyết.
Có lẽ nào...
Trình Can về nhà muộn, chỉ một tháng sau ngày kết hôn, cả hai đã
dường như rất xa cách. Cả hai đã cãi nhau um sùm hơn Trình Can đưa Minh Thư đi
sinh con. Điều này càng làm mối hận trong lòng Phương Dung trở nên bừng cháy
hơn lúc nào hết. Cả với Minh Thư lẫn đứa bé. Anh vừa bước vào nhà, bữa cơm
thịnh soạn làm anh rất phấn khởi vì cái bụng đói meo nhưng trông thấy Phương
Dung thì Trình Can lại mất hứng. Cả hai vẫn chưa thôi chiến tranh lạnh từ đêm
hôm ấy. Phương Dung nhỏ tiếng:
- Em làm thức ăn rồi. Em chờ anh từ chiều đấy.
- Đói sao em không ăn trước?
- Thì em chờ anh.
- Công việc của em đâu có mấy rãnh rang. Em còn vô số việc khác phải làm mà.
- Anh định nói gì đây?
- Không phải sao? Vì những xấp ảnh của em mà cô ấy suýt chết vì bị sock. Nếu