
hôm đó anh không có nhã ý đưa bác gái về thì một mình bác làm sao mà xoay sở.
- Anh có nhã ý hay là anh chưa hề quên Minh Thư? Em chờ anh cả buổi tối. Anh bỏ
lỡ cả bữa ăn của chúng ta thì em không nói. Trong khi em đã gọi cho anh đến
phát cuồng thì anh có nghe máy không?
- Anh để điện thoại trong xe.
- Cũng chỉ là một lý do mà thôi
- Vậy thì tin hay không anh không ép em. Nhưng anh muốn em biết anh chỉ làm thế
vì anh không làm thế thì hai mẹ con cô ấy sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
- Cô ấy không có chồng sao? Mắc mớ gì đến anh.
- Ừ thì nếu Minh Thư có một thằng chồng có trách nhiệm thì anh cũng không cần
thiết xía vào đâu. Đằng này hắn thì hắn mất hút. Lại cộng thêm những bức ảnh đó
nữa. Sao em nhẫn tâm làm kích động cô ấy. Em muốn giết cả mẹ lẫn con à?
- Em không có.
- Anh đã thấy số hình đó trong laptop của em. Còn chối nữa sao?
- Em đã cố ngăn cản việc đó. Nhưng Thái Kỳ Tuấn, bản thân là nhân viên uy tín
của tờ tạp chí “Người thời thượng” lại không giữ được mình. Em không giúp được
hắn giữ kín tiếng thì anh lại quy lỗi lầm cho em ư?
- Em không muốn cãi với anh vì người khác.
- Anh cũng mong em tôn trọng cuộc hôn nhân của chúng ta. Đừng giấu anh bất cứ
điều gì. Anh đã cưới em làm vợ thì tức là anh yêu em, muốn sống cùng em đến
trọn đời. Trước đây anh có yêu ai thì cũng mong em hãy bỏ quên quá khứ. Anh
không bận tâm đến quá khứ của em thì cũng xin em đừng đá động những gì diễn ra
trong quá khứ của anh. Em đồng ý không?
Nhìn ánh mắt của Trình Can, có hơi hao hao giống như nét cương
trực của Gia Hòa trước đây. Dù Gia Hòa là một gã sát gái đúng nghĩa nhưng ít ra
trong thâm tâm Phương Dung, Gia Hòa luôn có vị trí đặc biệt. Phương Dung chỉ
gật nhẹ tựa đầu vào vai Trình Can. Hai vợ chồng lại cùng ngồi xuống ăn uống và
vui vẻ.
Hơn một tuần nằm trong bệnh viện, sáng sớm chủ nhật, vào một
ngày đẹp trời thì Minh Thư và bé Kimi được Kỳ Tuấn, bà nội và bà ngoại của bé
Kimi hộ tống về nhà trên chiếc Rolls-Royce Phantom sang trọng - phương tiện đi
lại của bà Kim. Bà Kim cứ muốn hôn Kimi suốt, chính tay bà đã ẵm cậu bé. Minh
Thư và Kỳ Tuấn thì đi xe riêng. Thấy Kỳ Tuấn rẽ vào đường lạ, Minh Thư hỏi:
- Đây đâu phải đường về nhà.
- Một căn biệt thự giá 9 con số ở quận 7 và người đứng tên là em. Món quà mẹ
tặng như để thưởng cho em đã sinh cháu đích tôn cho nhà họ Thái.
- Sao không nói sớm? Sinh con đâu phải là sinh cho nhà họ Thái của anh. Con
cũng là con của chung.
- Nói à? Dịp nào nhỉ?
- Lát nữa tôi sẽ nói thẳng với mẹ.
- Nghĩ cho con đi. Di chuyển lên xuống thang máy không tiện đâu. Bà nội thương
Kimi thôi mà.
Chỉ có thể dùng đến Kimi làm Minh Thư dịu xuống. Căn hộ có cả hồ
bơi, phòng tập thể dục, một bãi cỏ xanh và một cây cổ thụ lớn, bên dưới là một
xích đu màu trắng. Căn biệt thự màu trắng quả thực là quá tuyệt vời. Minh Thư
bước xuống và vội vàng đi vào trong xem thử. Kỳ Tuấn thì ung dung đi theo sau:
- Đồ đạc đã chuyển đến đây xong hết rồi.
Bà Kim và bà Trầm cùng nhau thay tã cho cậu bé. Cậu vừa tè ra
quần và khóc inh ỏi. Minh Thư nhìn hai bà làm rồi nói:
- Kimi thật có phúc, có hai bà chăm sóc và thương yêu.
- Mẹ chỉ làm cho con xem thôi, rồi mai mốt các con tự làm.
- Vâng ạ.
Kỳ Tuấn thì ngồi vắt vẻo bên cạnh và mở tủ lạnh lấy lon bia
thưởng thức cái Sony Bravia 50 inch mới cáu. Dĩ nhiên làm dâu hào môn, lại cho
ra đời một cậu quý tử thì tất cả những điều này chỉ là cỏn con so với số gia
sản của nhà họ Thái. Tất cả đều là đồ mới và xịn. Kỳ Tuấn nói:
- Con yêu mẹ nhất trên đời. Cái gì cũng là đồ nhập châu Âu.
- Đừng mãi lo chơi như thế. Sang bên này cùng vợ con học cách chăm sóc cháu
cưng của mẹ đi.
- Có vợ con ở đấy rồi mà.
- Nghe mẹ đi nào, đừng mê chơi mấy cái trò của con, chuyển sang chơi trò chăm
sóc em bé đi.
Rồi hai bà lại tận tụy chỉ dạy Minh Thư và Kỳ Tuấn cách tắm cho
trẻ sơ sinh. Dù đã được học kỹ ở khóa học nhưng Minh Thư vẫn thích nghe những
kinh nghiệm từ mẹ đẻ và mẹ chồng hơn. Bà Kim nói:
- Con biết đấy, lúc sinh thằng Tuấn, bà nội nó cũng không cho mẹ để nó cho **
nuôi. Bắt mẹ trông nom suốt cho tới khi thằng Tuấn 3 tuổi mẹ mới trở lại làm
việc. Đừng tưởng mẹ là doanh nhân thì không có kinh nghiệm nhé.
- Mẹ tài giỏi quá, việc gì cũng hoàn hảo.
- Mình là phụ nữ mà con, phải vẹn toàn vậy đàn ông mới nể.
Bà Trầm nhỏ nhẹ:
- Thư, con ra chuẩn bị quần áo cho Kimi đi.
- Dạ. Có ngay ạ!
Rồi khi chỉ còn hai bà lại với nhau, bà Trầm nói:
- Nay mai tôi lại phải về Bắc rồi chị ạ.
- Ơ sao nhanh thế! Con gái chị không cho chị về đâu.
- Dượng nó bệnh nặng, nhà thì không còn ai. Với lại, tôi ở đây cũng lâu rồi.
Thấy cái Thư nà tôi may mắn lấy được chồng tốt, lại có mẹ chồng thương yêu như
thế này thì tôi yên tâm về ngoài Bắc rồi chị ạ!
- Chị đã nói với Minh Thư chưa?
- Tôi định tối nay sẽ nói, chắc nó sẽ dỗi hờn tôi một chút nhưng nó cũng không
có thời gian đâu. Ai làm mẹ cũng biết, đứa con mới ra đời chiếm toàn bộ cuộc
sống của người mẹ mà.
- Tôi thì cũng có răn bảo thằng Tuấn nhà tôi, bản thân nó đ