
ệu, sau tất cả mọi chuyện. Cậu bé này có thể là liên kết đem ba mẹ cậu gắn
chặt nhau mãi mãi????
Vì Thư sinh mổ nên cô vẫn còn bị mất sức nhiều, nằm trong phòng
bệnh cao cấp thuộc loại nhất của bệnh viện, bên cạnh đứa con xinh xắn. Thư đang
cho con bÚ sữa, dưới sự giúp đỡ của bà Trầm, cô dù còn khá lọng cọng nhưng vẫn
có thể làm được việc này một cách trơn tru. Cậu bé đáng yêu lắm, có đôi mắt
tròn xoa và thỉnh thoảng lại hay nở nụ cười tươi. Kỳ Tuấn thì vẫn đi ra đi vào,
anh nói với bà Trầm:
- Mẹ có thể về nghỉ ngơi, đêm nay để con ở lại với Thư và em bé được rồi.
- Có được không? Thôi hãy để mẹ ở lại với nó.
- Không vấn đề gì đâu ạ.
Minh Thư quay sang nói với mẹ, giọng cô không được tốt cho lắm.
Dù còn rất mệt nhưng Thư vẫn muốn để bà Trầm an tâm trở về nhà và nghĩ rằng con
rể bà thật tốt với con gái bà. Kỳ Tuấn tiễn bà Trầm xuống đường, đang chờ một
chiếc Taxi đưa bà về. Anh nói:
- Con đã thông báo cho mẹ con, mẹ con đang ở Thái Lan, sáng mai mẹ con sẽ về.
- Mẹ cũng tranh thủ ngày mai mua gì vào cho Thư. Nó mất sức nhiều lắm.
- Dạ con cảm ơn mẹ.
- Đừng làm nó kích động quá. Vết mổ vẫn còn rất đau.
- Con sẽ cố gắng.
- Vậy mẹ về. Sáng mai mẹ vào sớm.
- Dạ, mẹ về...
Kỳ Tuấn quay trở lên, anh thở dài với lời nói của bà Trầm. Chẳng
biết làm thế nào mà Minh Thư không giận khi thấy mặt anh. Vừa thấy Tuấn đẩy cửa
vào, Minh Thư đã liếc nhìn anh như thể muốn cào xé anh ra. Kỳ Tuấn vừa tiến
lại, Minh Thư đã nói:
- Đừng tới gần tôi.
- Em à, anh cần được giải thích.
- Tôi không muốn nghe.
Kỳ Tuấn quỳ xuống trước mặt Minh Thư, anh rối rít:
- Anh biết là em đang rất giận anh. Nhưng anh muốn em nghe những lời này. Thực
sự thì anh...
Lời nói bị gián đoạn, Thư dồn hết sức lực của mình để tát vào
mặt Kỳ Tuấn. Vết thương mới bị Trình Can đánh lúc nãy vẫn còn chưa hết đau nay
nó lại bị Thư làm chảy máu thêm. Cô mạnh tay như thế lòng cô cũng đau như cắt
nhưng Thư không thể chấp nhận được chuyện này. Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, cô uất
ức:
- Anh còn mặt mũi giải thích với tôi sao? Anh còn mặt mũi ở đây mà nhìn mặt con
anh sao? Tôi đã quá nhân từ không đuổi anh ngay trước mặt mẹ tôi, tôi cho anh
cơ hội nhìn mặt thằng bé. Bây giờ thì ở đây không còn ai. Tôi không cho anh cái
diễm phúc đó nữa đâu.
- Xin lỗi em.
- Tôi không muốn nghe lời nào từ anh nữa. Tôi hận anh. Tôi hận anh. Đồ dối trá!
Cậu bé nằm bên kia gào lên vì giật mình, tiếng khóc xé toạc không gian yên ắng
của màn đêm làm cơn thịnh nộ của Minh Thư dịu xuống. Dù vết mổ vẫn còn đau nhói
nhưng Thư vẫn cố ngồi dậy và tự ẵm con. Thư ôm cậu bé vào lòng và chảy nước
mắt:
- Đừng khóc, con trai bé bỏng của mẹ. Con đừng khóc! Ngoan đi con. Mẹ không làm
con giật mình nữa đâu. Mẹ sẽ không lớn tiếng trước mặt con nữa đâu. Xin lỗi cục
cưng nhỏ.
Kỳ Tuấn vẫn cứ quỳ ở đó, anh đã quỳ rất lâu. Bao nhiêu thời gian
khó nhằn lắm Thư mới dỗ cậu nhỏ thôi khóc, cậu bé lại bÚ sữa no rồi yên giấc
ngủ. Thư quay lại nhìn Kỳ Tuấn và dịu giọng:
- Anh đứng dậy đi. Không ai ép anh làm điều đó đâu.
- Không. Anh cần phải nhận được câu tha thứ từ em thì anh mới có thể đứng dậy.
- Ở đây đâu có ai. Anh không cần phải diễn đạt tốt như thế.
- Đừng cãi nhau trước mặt con được không em. Lúc nãy em vừa nói với con vậy mà.
- Nhưng tôi không thể nhịn anh thêm bất cứ lần nào nữa. Đùng đùng bỏ đi rồi lại
ôm hôn người tình cũ, sau đó còn về nhà và nghĩ rằng tôi dan díu với người đàn
ông khác. Anh có phải là con người hay không vậy?
- Thư à, không phải vậy đâu.
- Chứ là như thế nào? Thậm tệ hơn như thế nữa đúng không?
- Bỏ đi. Tôi cần được yên tĩnh. Mình tránh gặp mặt nhau thì hơn.
Kỳ Tuấn im lặng nhìn Minh Thư, anh đành đứng dậy và tiến gần lại
nhìn đứa con yêu quý một chút rồi sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng. Đến lúc này,
Thư không thể kiềm chế được nữa. Cô khóc nức nở, nước mắt thì rơi không ngừng.
Trước đây Thư không cho phép mình khóc trước mặt ai, vì cô là nữ nhi và sự yếu
đuối có thể là nhược điểm ngăn trở cô trên cả đường đời lẫn đường tình. Nhưng
Thư đã sai. Trước đây cô khống chế được nước mắt bởi vì cô gặp phải và trải qua
cái gì gọi là tình yêu thực sự. Yêu cô cũng có, thương cô cũng có, sẵn sàng
chết trước mặt cô cũng không thiếu nhưng để làm Thư phải khóc, phải đau, phải
dỗi, phải hận thì chỉ Kỳ Tuấn mới làm được thôi. Cô đã dành cho người đàn ông
này hết cung bậc cảm xúc này đến cảm xúc khác. Từ nốt thăng đến nốt trầm. Cô đã
từng rất hận anh, sau đó lại bị sự chân thành của anh cảm hóa, rồi từ sự nể
phục ở cái lòng tận tụy của một người đàn ông, cô đã ngả lòng và yêu anh để rồi
bây giờ phải chịu cảnh nằm ổ sinh con và nhấm nháp nỗi uất ức bị chồng phản
bội. Điều làm Thư giận hơn hết chính là thái độ nửa vời của Kỳ Tuấn. Có một
chút gì đó qua nét mặt của anh cho Thư cảm nhận rằng dường như anh làm điều đó
vì có nỗi khổ riêng.
Sáng hôm sau, anh về nhà sớm thay quần áo và đón bà Trầm đến đem
thức ăn cho Minh Thư. Thấy Kỳ Tuấn có vẻ mệt mỏi, bà Trầm nói:
- Hay con ngủ một chút rồi đến sau. Mẹ tự vào chăm s