
Vậy ta sẽ đi cùng Tín Hoa.”
Diêu Tín Hoa lập tức phản đối: “Không được! Da của ngươi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, ngươi phải ngoan ngoãn
nghỉ ngơi trong phòng mới được! Huống chi chân ngươi còn bị thương.”
“Vậy ngươi chờ ta khỏi rồi lại đi!” Hóa ra, đây là cảm giác cửu biệt trùng
phùng! Không lúc nào không muốn dính chung một chỗ để bù đắp lại bảy năm tương tư khổ?
“Chuyện đó không thành vấn đề.” Thương Thương nói
chen vào, “Ta có một cái áo choàng, Diệp đệ mặc thêm vào là được. Ngược
lại trước mắt có một chuyện…”
“Chuyện gì?”
“Việc xảy ra bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị phòng ở cho Diệp đệ, tối nay chỉ đành ủy khuất Diệp đệ ở cùng ta…”
Diệp Thiếu Phong đương nhiên là cự tuyệt: “Đa tạ đại ca, nhưng ta muốn ngủ cùng với Tín Hoa.”
Diêu Tín Hoa nhất thời đỏ hồng mặt.
Thương Thương đầu tiên là sững sờ, sau đó cười một tiếng: “Ta biết các ngươi
sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, tình đầu ý hợp, hơn nữa đã sớm tự định
chung thân, nhưng dù sao cũng chưa chính thức bái đường thành thân, ta
thấy vẫn nên tránh tị hiềm…”
Diệp Thiếu Phong nghe mà khó hiểu:
“Đại ca, ta luôn cùng ăn cùng ngủ với Tín Hoa, chưa bao giờ tách ra,
huống chi chúng ta đã, a!” Bị đạp.
“Các ngươi đã ‘a’?”
Diêu Tín Hoa bắt đầu hối hận vì sao không truyền thụ cho Diệp Thiếu Phong
nửa điểm quan niệm về đạo đức thế tục. Tảng đá do chính nàng bê mười bảy năm, đến hôm nay cuối cùng lại nện trên chân mình. “Đại ca, không sao
cả. Tướng ngủ của Tiểu Phong từ nhỏ đã rất xấu, nếu ngủ cùng đại ca sẽ
gây phiền cho đại ca. Ta sẽ nhờ đại nương chủ nhà nghĩ biện pháp hộ.”
“Nhưng Hoa muội…”
Diêu Tín Hoa kéo tay Diệp Thiếu Phong làm như muốn đi: “Đại ca, huynh yên tâm đi.”
Thương Thương còn muốn nói thêm gì đó, ánh mắt đảo quanh hai người một vòng,
cuối cùng dừng lại chỗ hai tay bọn họ giao nhau, chợt bật cười: Ai, hắn
thật đúng là bảo thủ a! Làm sao có thể không nhìn thấy nỗi lòng của nữ
hài tử chứ? Coi như hắn không nhìn ra ánh mắt Diệp Thiếu Phong nhìn Hoa
muội lúc này chất chứa khát vọng như muốn bốc hỏa thì cũng biết từ lúc
hắn gặp Hoa muội, Hoa muội vẫn chưa từng xõa búi tóc ra có hàm ý gì a.
Chỉ là khí chất mà Hoa muội tỏa ra vẫn luôn không màng danh lợi, tinh
khiết như vậy, giống như một thiếu nữ chưa biết mùi đời, cho nên hắn mới quên mất sự thật rằng nàng có thể đã sớm là một thiếu phụ. Không, không phải có thể, nhìn tình hình này, hai người này, chắc chắn đã có phu thê chi thực rồi.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, hắn thiếu chút nữa đã thành ác nhân đánh bổng uyên ương rồi.
“Vậy thì tốt, ta cũng mệt rồi, không giữ các ngươi, nghỉ ngơi sớm đi thôi.”
Dứt lời, đi về phòng của mình.
Mơ hồ, Thương Thương giống như nghe được Hoa muội đang nói:
“Ngày mai nhớ giặt váy cho ta.”
Nhưng là, Hoa muội làm sao có thể nói như vậy với Diệp đệ chứ? Nhất định là do hắn nghe nhầm rồi. Diêu Tín Hoa đương
nhiên sẽ không thật sự tìm đại nương chủ nhà nghĩ biện pháp giùm, bởi
nàng biết Diệp Thiếu Phong chắc chắn sẽ không nghe theo. Hơn nữa nói
thật, vừa rồi nàng cũng rất tự nhiên cho là Diệp Thiếu Phong nên ngủ
cùng phòng với nàng. Nghe lời nói của Thương Thương mới nhắc nàng nhớ
tới nơi này không phải là ngôi miếu đổ nát, cũng không phải căn nhà nhỏ
trong núi của bọn họ, nam nữ không có danh phận cần phải tránh tị hiềm.
Khi nàng kéo tay hắn, giống như trở lại khi còn nhỏ, nàng là nữ bá vương
cao cao tại thương trong đám khất cái, hắn là tiểu người hầu đáng yêu
luôn vâng vâng dạ dạ. Nhưng khi nàng muốn buông tay ra lại phát hiện tay mình đã sớm bị cầm chặt.
Vào phòng, Diệp Thiếu Phong đóng cửa lại. Xoay người lại, cánh tay vươn ra, kéo nàng đột nhiên đỏ bừng mặt vào trong ngực.
Tim của hắn, vào giờ phút này, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Nàng đại khái cũng rất mệt mỏi, không có giãy giụa, không có nhân cơ hội ăn
bớt đậu hũ của hắn, chỉ mềm mại dựa vào ngực hắn, lẳng lặng nghe nhịp
tim cùng hô hấp của nhau.
“Thối quá đi.” Nàng nói, “Tối nay ngươi ngủ đất ta ngủ giường!” Mùi thuốc còn chưa tiêu tán hết trên người hắn
kích thích nàng muốn rơi lệ.
Hắn đột nhiên siết chặt hai tay, vùi đầu vào cổ nàng, nhẹ nhàng, dùng răng nanh cắn cổ nàng. “Có thơm cùng
hưởng, có thối cùng chịu.” (Hề: sax, Tiểu Phong thật hài hước =)))
Nhiệt độ cơ thể khác thường của Diệp Thiếu Phong nhẹ nhàng xuyên qua lớp y
phục truyền sang người nàng. Nàng run rẩy, cảm thấy khẩn trương đối với
chuyện có thể xảy ra kế tiếp.
Nhưng hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng, không có thêm hành động khác.
Hồi lâu sau, hắn mới phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Ngươi sẽ không rời đi ta.” Giọng điệu hắn cực kì chắc chắn.
“Không nhất định nha?” Trong lòng thừa nhận điều hắn nói là sự thật, nhưng ngoài miệng lại không nhịn được muốn đùa hắn.
Hắn không tiếng động cười một tiếng: “Phải nói là cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng thật sự tránh được ta.”
“Hả?”
“Nếu như ngươi thật sự muốn bỏ lại ta, cũng sẽ không một đường tìm kiếm mọi
người trong miếu đổ nát đã tứ tán khắp nơi trước ta một bước. Mặc dù
ngươi uy hiếp không cho bọn họ tiết