
ví tiền, có người nhặt được lấy tấm ảnh trong ví bán cho tòa báo
với giá hai trăm nghìn tệ, thật không ngờ cậu ta lại lưu luyến như vậy,
đến tận bây giờ vẫn còn để ảnh mày trong ví.”
Ôn Noãn nhìn báo, rồi lại nhìn mình, bùi ngùi nói:”Chị, có phải chúng ta đã thay đổi rất nhiều không?”
“Thẳng thắn mà nói mày và cậu ta đều trở nên rất lợi hại, trước kia một người tài năng bẩm sinh, một người chiếu rọi người khác, đi đâu nhà nào người nào mà chẳng nói bọn mày là một
cặp bé con xứng đôi vừa lứa? Nhưng bây giờ thì sao, một người giống như
ngôi sao sáng trên bầu trời không thể với tới, một người lại như khuê nữ không ra khỏi cửa.”
Ôn Noãn khẽ lắc đầu, thời gian trôi qua, mọi chuyện biến đổi, dung mạo biến hóa, duyên tình đứt quãng. Hết thảy
những điều này vốn là đường đời không thể thay đổi.
Lật tờ báo trong tay, nhìn ảnh Bạc Nhất
Tâm và Phan Duy Ninh, kiểu dáng quần áo hai người mặc rất hợp mode, bối
cảnh trong tấm ảnh, mặt tường nhung chạm nổi bông hoa mẫu đơn lộng lẫy
sang trọng, chắc đang ở một nơi cao cấp nào đó, cảm giác giống như đã
từng đi qua.
Trong nháy mắt trong đầu cô xẹt qua cái gì đó, cứ cảm thấy có chỗ nào lạ lạ, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Không lâu sau khi Ôn Nhu đi, Ôn Noãn không hề ngờ rằng Bạc Nhất Tâm lại tìm đến cửa.
Khi chuông cửa vang cô còn tưởng Ôn Nhu
quên gì nên mới quay lại lấy, ai biết vừa mở cửa ra đã thấy, đúng là chỉ mặc quần áo hằng ngày cũng là tuyệt sắc thiên tiên Bạc Nhất Tâm đứng ở
bên ngoài.
Cô ngẩn người, chậm chạp mở cửa, mời người vào.
Bạc Nhất Tâm nhìn đồ trang trí và cách
bài trí trong phòng, thong thả bước đến phòng khách ngồi, bởi vì Ôn Nhu
vừa tới, trên bàn còn bày nguyên bộ trà, Ôn Noãn thay lá trà mới, ngồi
bằng trên đất thực hành kĩ thuật pha trà, thời gian trôi qua rất lâu,
hai người không ai mở miệng nói chuyện.
Qua ba lần nước, cô rót trà cho Bạc Nhất Tâm.
Bạc Nhất Tâm bưng lên, cái miệng nhỏ nhấp nhẹ, khen:”Hơi mát giữ lâu, thơm ngát mùi lan, là trà Minh Tiền Long Tỉnh?”
“Đúng vậy, là Ôn Nhu mang đến, nghe nói là đã được sơ chế trên lò Thất Tinh.”
Bạc Nhất Tâm cụp đôi mi xuống:”Hôm đó có chút chuyện tôi chưa nói xong.” Toilet dù sao cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện. “Hôm nay không hẹn trước mà tới, hy vọng không quấy
rầy cô.”
“Không sao.”
“Ôn Noãn, đầu tiên, tôi sẽ không xin lỗi cô chuyện năm đó.”
Ôn Noãn cười:”Cô chưa từng có lỗi với tôi.”
Bạc Nhất Tâm nhẹ giọng nói:”Tôi không
phủ nhận, quá khứ là tôi phản bội cô.” Cô có thể hẹn hò với nam sinh nào cũng được, nhưng dù sao cũng không nên là bạn trai của bạn cùng bàn.
Ôn Noãn đứng dậy:”Có muốn ăn chút gì đó
lót dạ không?” Về chuyện nhiều năm trước, kỳ thật kí ức đã có chủ
trương, sớm đã lau chùi hết đi rồi, nếu không ai nhắc tới, cõ lẽ vài năm nữa cô sẽ quên không còn chút gì, đối với những việc khác cô đã trải
qua trong đời, chuyện bạn bè trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc còn bé là chuyện cỏn con không đáng nói.
Bạc Nhất Tâm nhìn cô đi ra đi vào, rất lâu không nói gì.
Chậm rãi uống trà, khi mở miệng lông mi cụp xuống hiện lên vẻ u sầu hơi oán giận.
“Trước kia xem báo nhắc tới cô và Chu
Lâm Lộ, miêu tả cô cao quý thanh lịch, dịu dàng kín đáo, tôi cảm thấy
rất buồn cười, đấy sao có thể là cô được? Sau đó tôi hỏi Nam Huyền, Ôn
Noãn thực sự là như vậy ư? Anh nói, cô tự đóng mình lại.”
Ôn Noãn im lặng.
“Cô có biết tại sao Nam Huyền lại đến với tôi không?”
Ôn Noãn hồi lâu sau mới cười, nói:”Tôi
có một tâm nguyện, chính là hy vọng—-cho dù người yêu tôi hay là người
tôi yêu, quãng đời còn lại đều vui vẻ hạnh phúc.” Vậy nên, cho dù lúc
trước anh là vì cái gì, chỉ cần bây giờ anh yên ấm vui vẻ, cô cũng sẽ
chúc phúc.
“Cô cứ phải không thèm đếm xỉa như vậy?” Bạc Nhất Tâm nhếch miệng mỉa mai, “Để tôi nói cho cô biết nhé, hồi
trước anh ấy chấp nhận tôi là bởi vì tôi lúc đó hoàn toàn tương phản với cô, khi đó cô quyết tâm đẩy anh ấy ra khỏi người, còn tôi lại thích anh ấy đến phát cuồng, một lòng một dạ chỉ muốn chiếm lấy cho mình.”
Ôn Noãn cúi đầu, không nói nên lời.
“Có vài lời tôi đã giữ trong lòng rất
lâu….Khi đi học cô cho rằng người bạn tốt nhất của cô là tôi, nhưng
không biết người đố kị sau lưng cô nhất cũng là tôi, tôi ghen tị cô vừa
mới sinh ra đã có người bố giàu có yêu thương đặt trong lòng bàn tay,
cũng ghen tị cô còn nhỏ như vậy đã có một người bạn trai như Nam Huyền,
nhưng cô có biết tôi hận cô chỗ nào nhất không?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài:”Hình như cô đã nói rồi.” Rằng cô không biết quý trọng.
Trong đôi mắt Bạc Nhất Tâm dâng lên sự xa cách rất sâu.
“Tôi thật sự không hiểu, tại sao ông
trời lại ưu đãi cô đến vậy, cô lên lớp đọc truyện tranh, tan học chơi
bóng, cuối tuần yêu đương, không hề học bài, nhưng luôn đạt điểm cao hơn những người gắng sức học hành.” Không chỉ về mặt học tập, ngay cả cầm
kì thi họa và các hoạt động cũng tinh thông, còn được các nam sinh yêu
mến, cho dù cô nói gì cũng không có ai nói nghịch ý cô, nhưng những thứ
đó cũng chưa đủ để người ta có thành kiến quá xấu về cô.
“Điều làm tôi hận nhất chính l