
y có một góc vĩnh viễn chỉ chứa đựng tình yêu sâu đậm nhất đối với cô,
anh ấy hận cô lúc trước kiên quyết đòi chia tay, hận cô không nói một
tiếng bỏ đi, hận cô bảy năm không về một lần, hận cô tới bây giờ vẫn
không bỏ xuống được chuyện cũ cố gắng lại, hận cô xa lánh muốn chắp tay
tặng anh ấy cho tôi.”
Ôn Noãn nhảy dựng lên:”Đừng nói nữa.” Trong lòng có nỗi đau mỏng manh ép chặt tới mức cô không thể thở.
Bạc Nhất Tâm chậm rãi uống hết chén trà, buông tách đứng dậy.
“Năm đó nếu không có Nam Huyền, tôi sớm
đã bị người bố đánh bạc nợ ngập đầu ép đi làm gái nhảy, là Nam Huyền tạo điều kiện cho tôi học hết trung học, khi tôi mới bước vào nghề cũng là
anh hao tổn một số tiền lớn cùng sức lực mới giúp tôi tránh khỏi vòng
lẩn quẩn quấy rầy của lũ đàn ông, có thể nói không có anh ấy sẽ không có Bạc Nhất Tâm tôi ngày hôm nay, Ôn Noãn, tôi nói thẳng cho cô biết, danh xưng Chiếm phu nhân là giấc mộng lớn nhất đời tôi, trên thế giới này
không có ai yêu anh ấy bằng tôi, nhưng mà, tôi không ích kỉ được như cô, vĩnh viễn chỉ quan tâm mình có vui hay không.”
Cô vừa nói vừa đi về hướng cửa.
“Có lẽ cô không biết, kỳ thật điều Nam Huyền hận nhất chính là——-anh ấy vẫn còn yêu cô. Tự giải quyết cho tốt đi.”
Bầu trời u ám, tối tăm mù mịt khác
thường, cả một buổi chiều muốn mưa nhưng do dự rốt cuộc vẫn không rơi
xuống, trong thời điểm tối tăm u ám này không thể thiếu được âm nhạc, Ôn Noãn đang nghe Aphrodite của S.E.N.S.
Aphroditē, hay còn được gọi là
Aphrodite, là con gái của thần Zeus và Diona trong thần thoại Hy Lạp,
quản lý tình yêu và hôn nhân của muôn loài, ngoài ra còn được biết đến
với cái tên nữ thần Venus xinh đẹp.
Ôn Noãn không biết đây là cái đĩa thứ
mấy của mấy ngày hôm nay, vì nó, cô nhớ tới vương quốc cổ lý tưởng thời
xưa, Atlantis đã biến mất. Milan Kundera đã từng nói:”Rất lâu xưa kia,
cái đẹp đã biến mất rồi, nó chảy xuống phía dưới những tạp âm ồn ào náo
nhiệt—–từ “tạp âm”, giống như đảo Atlantis trong truyền thuyết chìm
xuống đáy Đại Tây Dương. Thứ duy nhất còn giữ lại được chính là ngôn
ngữ, mỗi năm qua đi, ý nghĩa của chúng càng ngày càng mất đi sự rõ ràng
và súc tích.
Từ cái năm bỏ đi ấy, cô bắt đầu ghét
ngôn ngữ, có lúc nửa năm cô không nói một chữ, bao nhiêu năm qua cô chỉ
thích âm nhạc, trong thế giới yên tĩnh của riêng mình, chỉ có âm nhạc
mới là người bạn tốt nhất của cô.
Cuối cùng bầu trời cũng nổi gió, mưa rơi tí tách trên bậu cửa sổ dài, bắn vào lá cây và tường nhà, như tơ như
sợi, rơi tí tách không dứt, không biết tại sao tâm trạng lại buồn bực
như thế này, có lẽ bởi vì mưa, có lẽ bởi vì khúc ca lưu luyến đượm chút
bi thương.
Aphrodite, nữ thần Venus xinh đẹp, ban
tặng cho muôn loài tình yêu và hận thù, nhưng trong thế giới của các vị
thần có lẽ không thể tự cho mình một kết cục viên mãn.
Tâm trạng chán ngán, cô bấm điều khiển
từ xa mở chiếc máy hát có thể bật liên tục 8 cái CD, lần này là một cô
gái bí ẩn vùng Bắc Âu hát, Should it matter.
Nó thật sự quan trọng sao.
Những gì em phải làm và đang làm
trong trái tim em, anh vẫn là duy nhất
em lắng nghe anh nói
nhưng có lẽ anh ko hiểu được đâu
em hy vọng em có thể là người mà anh yêu nhất.
Should it matter, giờ phút này như hát
ra tâm tư hối hận lâu nay của cô, trong nháy mắt cô muốn cầm điện thoại
gọi cho Nam Huyền….nhưng mà cuối cùng vẫn nhút nhát, buông di động nắm
cả ngày trong tay, bất lực nhắm mắt lại.
Bạc Nhất Tâm vài chỗ nói không sai, quả thực, cô hèn nhát.
Tình yêu và dũng khí của cô trong sự
xoay chuyển nhiều năm sớm đã tiêu mòn thành tro, chỉ còn lại chút tàn hy vọng chưa dứt, cho dù có quạt bùng nó lên, cũng chưa chắc có thể cảm
động trái tim cứng rắn sắc lạnh như đá của Chiếm Nam Huyền, nếu như thất bại, nhất định sẽ phản phệ cả đời cô.
Cho nên, cô cực kì hèn nhát, không dám đi đến bước quyết định.
Nhưng Bạc Nhất Tâm đã để cô hiểu rõ,
Chiếm Nam Huyền hận cô trốn tránh, lòng tự trọng cứng rắn của anh sẽ
không cho phép mình lại bày tỏ gì với cô, nếu cô chọn bỏ đi lần nữa hay
tiếp tục im lặng, tất cả, rất có thể sẽ trở thành kết cục đã định.
Cô không dám khẳng định tình yêu của cô
đối với anh có thể vượt qua nỗi sợ hãi sâu trong lòng hay không, bởi vậy đời này cô không muốn phải quay lại quãng thời gian tự chữa thương một
lần nữa, nhưng mà đây không phải là điều quan trọng nhất, thứ làm cô
thật sự thấp thỏm lo âu chính là, cô không biết tình cảm còn sót lại của anh đối với cô thật sự có thể khiến anh dứt bỏ hoàn toàn quá khứ hay
không.
Anh từng bước trêu chọc cô, bắt cô hoàn
trả tất cả vô điều kiện, nhưng trước nay chưa từng nói—-cho dù là ám
chỉ, sau này anh sẽ ở bên cô.
Chưa từng nói.
Có tình cảm hay không là một chuyện, hai trái tim đau thương mệt mỏi sau khi gặp lại có thể bắt đầu dưới ánh mặt trời lần thứ hai hay không, lại là một chuyện khác.
Có lẽ chính là điểm này, khiến cô lo được lo mất, mãi lùi không tiến.
Một lần lại một lần, vẫn là bài hát này, trong con mưa nhẹ sắp tạnh không thấy ánh tà dương, chỉ có một mình Aphrodite.
Màn đêm buông xuống, cuối cùng cô