Huyền Của Ôn Noãn

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323443

Bình chọn: 7.00/10/344 lượt.

ung, không còn việc gì với—–Chiếm Nam Huyền nữa, đúng không?”

Anh không chút do dự bĩu môi:”Không có việc gì? Anh nói cho em, giữa anh và hắn ta còn nhiều món lắm!”

Cô giật mình:”Tại sao?”

Một bàn tay lớn vượt bàn đập vào đỉnh

đầu cô:”Em còn dám hỏi anh tại sao?! Tự hỏi chính em đi! Là ai cắm cho

anh một cái sừng lớn như thế hả? Nếu không phải niệm tình em cuồng dại

hối hận ngồi đợi ba ngày ba đêm dưới nhà anh, em xem anh còn để ý đến em không?!”

Nghĩ lại buổi tối hôm nào ai đó đang ngạo mạn đắc ý tươi cười bỗng dưng nổi trận lôi đình! Không có việc gì? Mơ à!

Ôn Noãn xấu hổ cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.

Nói đến cuối rốt cục ít nhiều vẫn là do

cô dựng nên, nếu không phải cô không biết nội tình bảo vệ Chu Lâm Lộ

trước mặt Chiếm Nam Huyền, giữa hai người bọn họ vốn dĩ cũng chỉ là

vương không thấy vương thôi, không phát triển thành thế cục thủy hỏa bất dung như ngày hôm nay.

Mặt khác cô cũng tủi thân, Chu Lâm Lộ

không vui khi cô làm việc bên Chiếm Nam Huyền, cho nên rất nhiều lúc

dùng thủ đoạn, cố ý giấu cô, còn Chiếm Nam Huyền lại chưa bao giờ giải

thích gì cho cô, chỉ lạnh lùng nhìn cô sắm vai sứ giả chính nghĩa.

Kết quả là hai kẻ cố chấp kia đều biết

rõ ràng, duy chỉ có cô giống như một đứa mù, đụng chạm lung tung trong

ván cờ giao chiến mưu lược của bọn họ.

Cuối cùng, Chiếm Nam Huyền ẩn nhẫn lâu

ngày cũng tức giận, vừa ra tay liền dựng sacandal Chu Lâm Lộ mất mặt xấu hổ bị bạn gái phản bội.

Trong một gian ghế thanh nhã cuối dãy

hành lang dài, Bạc Nhất Tâm nửa nằm trên chiếc tràng kỉ nhỏ kiểu Hàn,

đôi mắt trong trẻo nhìn Chiếm Nam Huyền đối diện, từ lúc bước vào anh

vẫn chưa nói gì, chỉ im lặng thong thả uống từng ly rượu, gương mặt

giống như mê ly mơ hồ, lại giống như trầm ngâm suy nghĩ xa xôi.

Thật lâu sau, anh nói:”Nhất Tâm.”

“Hả?”

“Giúp anh một chuyện.”

“Anh nói đi.”

Anh cầm chiếc áo khoác đang vắt tùy ý ở trên tràng kỉ, lấy ví tiền bên trong ra, đưa về phía đối diện.

Bạc Nhất Tâm cầm lấy, mở ra, trong ví tiền lộ ra một tấm ảnh nhỏ, cô rút ra nhìn kĩ.

Đó là tấm ảnh chụp chung đã lâu rất có ý nghĩa, anh trẻ trung và Ôn Noãn mặc cùng một bộ áo trắng quần soóc

trắng, còn có giày chơi bóng màu trắng, ngồi cùng nhau trên bãi cỏ tràn

đầy ánh nắng, Ôn Noãn dựa vào lòng anh, hai tay anh ôm chặt eo cô, mặt

áp lên mặt cô, hai người đều cười tít mắt, dáng vẻ trẻ con hồn nhiên vô

cùng vui vẻ.

Bạc Nhất Tâm xoa xoa bụng, thả ảnh xuống, mỉm cười nói:”Em phải vào toilet một lát.”

Đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cuối dãy hành lang, khoảnh khắc đẩy cửa vào cô ngẩn ra.

Ôn Noãn đang rửa tay nhìn thấy cô cũng kinh ngạc, lập tức phản ứng lại, cười cười với cô.

Bạc Nhất Tâm bình tĩnh nhìn cô.

Ôn Noãn đi về hướng cửa, trong chớp mắt hai mắt giao nhau, Bạc Nhất Tâm bỗng nhiên nói:”Chờ một chút.”

Cô dừng bước, nghiêng đầu dừng lại.

Một đôi mắt gần như lạnh lùng sáng tuyệt đẹp liếc đến:”Cô thật sự không hận tôi?”

“Hận cô gì chứ?”

“Tôi và Duy Ninh hãm hại cô.”

Ôn Noãn lắc đầu:”Không hận.”

“Tại sao? Trước kia cô không hề độ lượng như vậy, sao bây giờ lại thay đổi? Muốn đóng vai thiên sứ trước mặt Nam Huyền? Hay là trong những năm bỏ đi đầu óc cô bị cháy hỏng rồi, thực sự cho rằng mình là Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn?”

Ôn Noãn bình tĩnh:”Nhất Tâm, có một câu

tôi đã muốn nói với cô từ rất lâu rồi. Cám ơn cô, thực sự rất cám ơn,

cám ơn cô đã đi cùng anh ấy qua những năm tháng đau khổ nhất.”

Bạc Nhất Tâm hơi nghẹn lại, sau đó lạnh

lùng châm chọc:”Thật buồn cười, cái gọi là cám ơn của cô chính là quay

về đoạt anh ấy với tôi?”

“Tôi không phủ nhận tôi đã từng có ý nghĩ

này, tôi thực sự muốn ở cạnh anh ấy một lần nữa, nhưng mà tôi nhận ra

tôi đã sai rồi.”

Bạc Nhất Tâm liếc mắt nhìn cô:”Cô cũng sẽ sai?”

“Sau khi tiếp xúc với anh ấy tôi mới

biết, thì ra tất cả đều đã sớm thay đổi, khi đối mặt với tôi anh ấy vẫn

không thể quên hết đau khổ trước kia, từ đầu đến cuối chỉ có tức giận

trả thù cùng bất an, nhiều năm như vậy là cô cho anh sự bình tĩnh, còn

tôi, chỉ khiến cảm xúc của anh ấy hỗn loạn.”

Vẻ mặt châm chọc khiêu khích của Bạc Nhất Tâm hơi hơi thả lỏng.

“Nếu cô đã từng trải qua giống như tôi

và anh ấy thì sẽ biết, lý tưởng thế giới của một người phải xây lại sau

khi bị sụp đổ, đó là một quá trình vô cùng vô cùng khó khăn và tăm tối,

phải khó khăn lắm anh ấy mới thoát ra được bằng sự ngoan cường của bản

thân, trong lúc rất mâu thuẫn tôi tự hỏi, tôi thực sự có khả năng xóa

tan tất cả mọi thứ đã xảy ra sao? Anh ấy muốn chấp nhận tôi một lần nữa, thì nhất định phải lật lại những vết thương tôi đã từng để lại cho anh

ấy. Tôi thật sự muốn anh ấy lại một lần nữa trải qua quá trình sụp đổ

lòng tin và xây dựng lại ư?” Dư âm tiếng vọng vang rộng trong không gian tĩnh lặng.

“Tôi biết anh ấy vẫn còn dư tình với

tôi, nhưng hôm nay anh ấy đã không còn là cậu thiếu niên mới bước vào

đời nữa, bây giờ so với bất cứ ai anh ấy đều hiểu rõ ràng làm thế nào

mới có thể giành được thứ tốt nhất, những thứ như tình cảm, đối với cô,

tôi anh ấy hiện tại mà nói, có lẽ đã không còn là thứ q


The Soda Pop