
có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng kéo dài
mang theo chút lạnh lùng châm biếm:”Tôi còn tưởng rằng em thực sự không
quen biết tôi, nhưng trái tim em vẫn thành thực hơn cái miệng nhỏ này
của em.”
Đúng vào lúc này điện thoại trong túi áo anh bỗng vang lên.
Cái răng nanh vẫn cắn vành tai cô không
chịu nhả ra, anh lấy điện thoại, đang muốn ném xuống thì nhìn thấy dãy
số trên màn hình, trong chớp mắt dường như anh thay đổi chủ ý, nhấn nút
nhận cuộc gọi, cánh hoa mềm mại không chút để ý khẽ cọ bên tai cô,”Nhất
Tâm?”
Toàn thân cô cứng đờ, người cử động,
nhưng anh còn hơn cô một bước, nhanh chóng kẹp cô đang muốn chạy trốn
vào giữa anh và cánh cửa, khiến cô không thể nhúc nhích.
“Ừm bây giờ hơi bận.” Anh nói với đầu
dây bên kia, một câu hai dụng ý, cánh tay rảnh rang bắt lấy đôi tay giãy dụa của cô ép ra sau lưng cô,”Đang ở trong phòng làm việc.” Ngữ khí dịu dàng khó có thể tưởng tượng của anh càng làm cô cố hết sức giãy dụa,
bật thốt lên tiếng:”Anh buông ra!”
Dường như thực sự sợ làm thương cô, anh
cuống quít buông tay tóm lấy eo cô, đồng thời cười với điện thoại:”Phải, anh đang ở cùng cô ấy.” Cho dù cô có đánh anh thế nào tiếng nói mềm nhẹ vẫn không thay đổi,”Được, lát nữa anh sẽ tới.”
Anh ném điện thoại đi, bắt hai tay cô đè lên cánh cửa, nhìn xuống con mắt cách mình 1cm, sắc mặt ẩn hiện sự giận dữ làm anh nhếch khóe miệng, cực kì dịu dàng nói:”Bảo bối, bây giờ đã
hiểu anh chưa?”
Cô đột nhiên nghiêng đầu, tránh đi cánh hoa của anh phủ xuống lần thứ hai:”Tôi sớm nên nghe lời Lâm Lộ.”
Anh hơi cứng người, đầu ngón tay mạnh mẽ xoay cằm cô lại, trong gang tấc con ngươi anh nảy lên hàn băng:”Đừng để tôi lại nghe thấy cái tên kia phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của em.
Tuyệt đối, đừng có lần sau.”
Ngày nghỉ Ôn Noãn ở nhà nghe nhạc, “Mộng tưởng hão huyền”, bản độc tấu dương cầm của một thiên tài người Hàn Quốc.
Mỗi một nốt nhạc trong từng ca khúc, tựa như tình cảm của người nghệ sĩ lẳng lặng nhắm mắt ngón tay đánh xuống
đều dồn vào trong đó, sắc đàn như mây bay nước chảy lưu loát sinh động,
khúc Tears mà cô thích nhất càng chuyên chú đượm buồn, như lông chim
phất cái nhẹ nhàng chạm vào lòng cô.
Cô không biết khúc nhạc này muốn nói
điều gì, cũng không biết cô cảm nhận được gì, chỉ biết âm nhạc như một
bàn tay vô hình, xuyên qua không gian thời gian cùng trái tim cô đáp
xuống chiếc cầu cảm ứng, khiến cô từ phế phủ đến trái tim cũng tràn ngập sự u buồn tinh tế của nó, thở dài, nước mắt và mất hết can đảm.
Trước đây từng có quyển sách của một nữ
thi sĩ, trong đó có câu thơ cô đã đọc không biết bao nhiêu lần: Nhiều
năm sau, nếu như em gặp lại anh, em sẽ dùng tất cả những gì có thể, có
lặng im và nước mắt.
Khi cô nghe đi nghe lại ca khúc Tears này, Ôn Nhu đến.
Mở cửa, chị không nói không rằng, lười biếng nằm lên cái ghế dài.
Ôn Nhu đá giầy, ngồi phịch xuống than
thở:”Bây giờ cuối cùng tao cũng biết, thì ra việc buôn bán còn khó hơn
cả đầu tư cổ phiếu.”
Cô nâng mắt:”Chị bán gì?”
Ôn Nhu cười:”Không có gì, chỉ chạy theo người khác chạy chợ kiếm sống thôi, quan sát thế sự.”
Cô không lên tiếng.
Lúc này Ôn Nhu mới phát giác ra cô không bình thường:”Mày sao thế? Ốm à? Sao sắc mặt lại kém như vậy, ngay cả
vành mắt cũng thâm quầng.”
Cô cười:”Chị quan tâm em thật đấy.”
Ôn Nhu ngẩn người, ngồi thẳng dậy:”Rốt cuộc là làm sao, vô duyên vô cớ giận dỗi, tao chọc mày chỗ nào?”
Im lặng một lúc, cô nhẹ giọng nói:”Xin lỗi.”
“Cho dù lần trước tao bỏ mày lại nhà hàng là tao không đúng, nhưng mày cũng có bị lưu lạc đầu đường đâu.”
Cô chậm rãi nghiêng đầu:”Em không—-lưu lạc đầu đường?”
“Chẳng nhẽ không đúng à? Hôm đấy tao vốn
muốn nói cho mày, chìa khóa nhà mày ở chỗ Chiếm Nam Huyền, lúc ấy không
phải mày đang ở cùng cậu ta đấy thôi? Nhưng mày không chịu để tao nói
hết đã cúp rồi—–“
Cô nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi, suýt chút nữa quát lớn:”Chị nói cái gì?!”
Phản ứng mạnh mẽ của cô làm Ôn Nhu hoảng
sợ, không biết xoay sở ra sao nói:”Mày ngắt điện của tao, khi tao gọi
lại là Chiếm Nam Huyền tiếp, tao bảo cậu ta đưa mày về mà, cậu ta không
làm?”
Tiếng Ôn Noãn run rẩy mơ hồ không rõ:”Chị về từ—lúc nào?”
“Đêm qua. Thế cuối cùng là làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Áp tay bịt chặt miệng mình lại, cô nhận
được chìa khóa là vào 1 tuần trước, khi Chiếm Nam Huyền đưa cô về công
ty rồi sau đó ra ngoài.
Túm lấy túi Ôn Nhu, nắm cổ tay chị kéo
về hướng cửa, sau khi đẩy ra ngoài ném cái túi xách về phía Ôn Nhu đang
kinh ngạc khó hiểu, 25 năm qua lần đầu tiên ngữ khí Ôn Noãn mang theo
phẫn nộ:”Em không bao giờ….muốn gặp lại chị nữa, thật đấy.” Nói xong
đóng sầm cửa lại trước mặt Ôn Nhu.
Ôn Nhu ngây người, rất lâu sau mới hiểu ra phải gọi điện cho Chiếm Nam Huyền.
Tiếng chuông vang lên hơn 10 lần, không
có người nhận tự động cắt đứt, cho đến khi ngây ngốc xuống đến tầng 1,
cái đầu khiếp sợ quá mức của Ôn Nhu vẫn mờ mịt không hiểu ra sao, sau
khi quay xe đi, hai tay chủ trương chạy nhanh chạy thẳng đến đường Lạc
Nham.
Trên lầu Ôn Noãn đi vào nhà tắm, cả người mặc nguyên quần áo đứng dưới vòi hoa s