
những vết sẹo lồi lõm, thật sự không thể trả giá được.
Cô ngồi xuống đất, gẩy gẩy từng chân cỏ non.
Cô đã từng muốn tăng cân, nhưng mà cho đến nay vẫn giống y hồi trước, so ra có thể còn kém hơn cả đứa bé học sinh
mười mấy tuổi, trước đây cô cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể làm được
nhiều thứ, sau đó cuối cùng mới hiểu ra, có nhiều lúc, cố gắng chỉ là
phí công vô ích.
Giọt sương dính trên đầu ngọn cỏ chạm vào tay cô, cô thả tay ra, đứng dậy quay về.
Bắt đầu từ khi nào? Cô hiểu được làm người không thể cố chấp, bắt đầu từ khi nào, cô chọn buông tha tất cả, ngay
cả ca khúc cô thích nhất…và cả người cô yêu nhất.
Cho dù là tỉnh hay đang ngủ, bài hát cô
thích đến mức bật suốt 24 giờ, mỗi ngày ngủ dậy điều đầu tiên phải làm
là mở đĩa nghe nó, bởi vì nó chỉ thuộc về anh và cô, tình yêu và tình
cảm bao nhiêu năm tất cả đều dồn vào trong nó, sau khi buông nó ra cô
không còn thích bài hát nào nữa.
Lúc đó, một con người vốn chuyên nhất như
cô lại đi lùng tìm các loại CD mới ra, nhưng trong trí nhớ lại giống như vách tường phế thải của một thành phố phồn hoa thịnh vượng, chỉ cần
nghĩ lại hốc mắt liền chua xót.
Mỗi năm trôi qua,cho dù khi nào nhớ lại,
cô cuối cùng cũng chỉ tìm thấy chỉ một chút âm nhạc chìm nghỉm dưới đáy
nước đã không còn trọn vẹn…thứ quen thuộc trong linh hồn, hình ảnh đã
từng ôm hôn nhau.
Rốt cục, vẫn là không khống chế được, nhớ về quá khứ.
Rốt cục vẫn là, làm người ta không khống chế được, muốn nhào vào lồng ngực anh khóc một trận thỏa thuê.
Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hình mảnh trăng
lưỡi liềm màu trắng, khoảnh khắc nhấc chân bước vào cả người biến thành
một pho tượng.
Trong bóng đêm, trên chiếc sofa cách đó
không xa rõ ràng lóe lên một ánh lửa, không biết là ai đang nằm ở đó yên lặng hút thuốc.
Thật lâu sau, cô mò mẫm trong bóng đêm đi tới.
Có lẽ, đây là cơ hội duy nhất trong cuộc đời cô.
Cô ngồi xuống tấm thảm trước mặt anh, cho
dù gần trong gang tấc cũng không thấy rõ gương mặt anh, cũng không thấy
rõ vẻ mặt của anh, bóng tối không biên giới khiến lòng cô hơi thả lỏng,
cho cô chút dũng khí.
“Tại sao?” Cô hỏi.
Anh không đáp, ngón tay kẹp điếu thuốc vươn lên bàn trà, im lặng nhả ra một làn khói.
Cô không hiểu, tại sao ngày thường cô hiếm khi ra ngoài một chuyến, lại tình cờ gặp anh? Tại sao đêm hôm khuya
khoắt Chu Lâm Lộ chạy tới nhà cô, anh sau đó cũng tới? Tại sao khi hai
năm trước cô vào Thiển Vũ, anh lại bắt đầu xây tòa nhà này? Tại sao sau
khi nhà xây xong, cô lại bị điều đến tầng 66? Tại sao mỗi chiều thứ 7,
chỉ duy nhất một mình cô phải quay về theo bên anh? Tại sao khi cô tới
nơi này, anh lại cố ý rời đi? Tại sao, tại sao, tối nay anh lại trở về?
Cô tựa đầu lên đầu gối, rất nhỏ mà đau đớn gọi,”Nam Huyền, xin anh.” Xin anh hãy trả lời em, rốt cuộc là tại sao? Tất cả những cái đó, tất cả,
cuối cùng là vì sao?
Im lặng bất tận.
Tiếng dụi thuốc vang lên, trong bóng tối,
giọng anh khàn khàn,”Tại sao em không tránh xa tôi ra một chút?” Luồn
tay vào hõm cổ nâng đầu cô lên, anh nghiêng người, đối mắt chỉ cách cô
vài cm vẫn lóe lên ánh sáng nhạt của sao đêm, mang theo một chút mệt mỏi đấu tranh đã qua, cùng với sự bao dung ưu thương cô không hiểu được.
Anh vươn cánh tay dài kéo cô vào lòng, anh xoay người đè cô lên sofa, dấu môi anh bắt đầu hạ xuống, đen sẫm như
vực sâu vô hạn, trái tim bị lí trí trói buộc mang theo những vết thương
kìm nén rỉ máu lại dần dần chìm xuống, bọn họ đã quên đối phương bao
nhiêu năm, bọn họ đã đợi đối phương bao nhiêu năm, trái tim thiếu thốn
không đầy đủ của họ cần nửa bù đáp còn lại đã bao nhiêu năm.
Cánh môi non mềm vì sự vội vàng cuồng liệt của anh mà bị hao tổn, trong miệng đột nhiên có một mùi tanh ngọt.
Anh cởi cúc áo cô ra, cô vừa mới muốn ngăn lại đã bị anh bắt lấy, cánh tay không ngừng một giây tiếp tục thực hiện ý đồ cũ.
“Đừng như vậy.” Cô giãy dụa.
Cơ thể lớn áp chặt lấy người cô,”Tại sao?” Anh hỏi, tiếp tục cởi phanh áo cô ra.
“Nam Huyền—-“ Tiếng kêu của cô bị anh chặn ngay tại miệng.
Tại sao lại chia tay? Tại sao lại rời đi?
Tại sao lại có người khác? Tiếng thở dốc mang theo cuồng loạn của anh
vang lên bên tai cô,”Tại sao anh không được?”
Cô sợ hãi không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh.
Anh lại tiếp tục phủ lên môi cô, cắn nuốt
tất cả những suy nghĩ hỗn loạn khôn cùng của cô, động tác cuồng nhiệt
không ngừng một giây, hoàn toàn mất kiên nhẫn trực tiếp xé rách lớp vải
mỏng che đậy giữa hai chân cô, bàn tay to tiện đà mạnh mẽ nhấc hai chân
cô lên, người anh nóng vô cùng, giọng nói vì cố nén mà khàn khàn:”Anh
không nhịn được.” Lời còn chưa dứt vật cứng rắn để giữa hai chân cô đột
nhiên mạnh mẽ đâm vào.
Cô đâu đến mức toàn thân co rút, một hơi cắn lên vai anh.
Anh lấp tức đáp lại, cắn mút vành tai non mềm của cô.
Hàm răng bén nhọn của cô dùng hết toàn lực.
Cuối cùng anh không động nữa, cả người xiết chặt như sắt đá.
Mùi tanh ngọt từ chân răng thấm vào lưỡi
như một tiếng chuông làm cô chợt tỉnh, cô nhả miệng ra, máu trên vai anh tràn đầy ra mờ nhoẹt một mảng, mắt cô có thể nhì