
ai tất cả những lời
đồn đãi ở bên tôi, đối với cô ấy mà nói như vậy cũng không dễ dàng, bởi
vì cô ấy là bạn cùng bàn của Ôn Noãn, bạn học đều biết tôi và Ôn Noãn là một đôi, lại bất ngờ chia tay, còn tôi và cô ấy lại rất tốt đẹp.”
Cho đến lúc đó Ôn Noãn mới hiểu, thì ra
người bạn cùng bàn cô vô cùng tin tưởng, mọi việc làm lúc trước đều là
có trù tính sẵn, tuy rằng hai người chia tay không liên quan đến Bạc
Nhất Tâm, nhưng giữa cô và Bạc Nhất Tâm cũng không thể cứu vãn, dừng lại tại đó.
Mọi người không biết nội tình tưởng Bạc
Nhất Tâm cướp bạn trai Ôn Noãn, bởi vì trong trường Ôn Noãn có rất nhiều fan, cô ấy hoàn toàn bị cô lập, mỗi ngày bước vào phòng học phải đối
mặt với đủ loại từ ngữ ác độc châm biếm, thỉnh thoảng còn bị đánh.
“Tôi rất áy náy với Nhất Tâm, cho dù nói
thế nào tất cả oan ức cô ấy phải chịu đựng đều do tôi gây nên, sau đó
tôi đi tìm những người bắt nạt cô ấy giận dữ dạy bảo.” Bên đôi môi u
buồn của Chiếm Nam Huyền hiện lên ý chua chát lạnh nhạt:”Trong phòng học của bọn họ, tôi cảnh cáo Ôn Noãn đừng làm mọi việc quá tuyệt tình…Cô ấy liền đứng dậy, công khai nói là cô ấy thay lòng đổi dạ thích người khác trước, tất cả mọi chuyện không liên quan đến Nhất Tâm.”
Quản Dịch đồng cảm lắc đầu, những lời đó nghe vào tai Chiếm Nam Huyền, anh làm sao có thể chịu đựng nổi?
“Tôi rời khỏi phòng học của bọn họ, ngồi
cô độc ở sân thể dục, đợi cho đến khi tan học, tôi lại quay vào đón Nhất Tâm…Tôi hôn cô ấy.” Trước đó, đến tay Bạc Nhất Tâm anh cũng chưa nắm
qua, nhưng mà một giây kia, trái tim đau đớn chết lặng khiến anh làm trò hôn Nhất Tâm trước mặt cô và tất cả bạn học trong lớp, Ôn Noãn đờ đẫn
ngồi tại chỗ, anh chính là muốn cho cô xem, mãi cho đến khi anh và Bạc
Nhất Tâm hôn nồng nhiệt xong tay trong tay rời đi, cô nãy giờ chỉ dựa
lưng vào vách tường mới có thể đứng dậy.
“Sau khi về nhà tỉnh táo lại, tôi rất hối
hận…tình cảm ba năm, không phải lạnh lẽo kết thúc, mà là tuyệt tình cắt
đứt trong khi nồng nàn nhất, trong lòng tôi rất khổ sở, tôi nghĩ, chắc
cô ấy cũng thế…” Tuy rằng không còn nói chuyện với nhau, nhưng mỗi lần
anh lấy cớ đi đón Bạc Nhất Tâm thực tế cũng không nhịn được muốn liếc cô một cái, không khó nhận ra tâm trạng cô vô cùng ủ rũ.
Khi bọn họ ở bên nhau, cô vui vẻ năng
động, lúc nào cũng muốn chơi muốn náo nhiệt, nhưng mà từ sau khi chia
tay, Bạc Nhất Tâm nói cho anh cô không còn tham gia bất kì hoạt động nào nữa, mỗi ngày chỉ đi học, tan học, khi ra chơi nhoài người lên mặt bàn, ngay cả cửa phòng học cũng không ra.
“Tôi thực sự rất hối hận, lại vô cùng…lo
lắng cho cô ấy, không ăn cơm tự nhốt mình trong phòng. Lúc ấy bố tôi bị
điều đến Thụy Sĩ làm việc, mẹ không còn cách nào khác, đành phải gọi
điện bảo bố xin phép về…” Nói đến đây Chiếm Nam Huyền cụp đôi mi dài
xuống, vẻ mặt dị thường đau buồn.
Quản Dịch trong lòng rùng mình,”Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ,
bên mặt u tối, đôi mi dài giống như không thể khống chế khẽ run, thật
lâu sau cũng không lên tiếng.
Phòng nghe nhìn do FM Acoustic tùy chỉnh vô cùng chính xác, dùng kĩ thuật tiên tiến đặt những cái đĩa ở nơi tốt
nhất, loại bàn nghe nhạc nổi LP có thể làm máy phát nhạc chống nhiễu đến mức thấp nhất và phát ra các âm thanh vô cùng tự nhiên, tất cả những âm thanh rất nhỏ của thể loại Acoustic, đều phát ra những âm thanh vô cùng chân thực.
Nhưng cho dù hiệu quả thính giác có rung động như vậy, cũng không cách nào dẹp yên sự bất an trong lòng Ôn Noãn.
Cô tăng âm thanh lên vài nấc, Should it
matter của Sissel vang vọng trong không gian rộng lớn, lấp đi giọng nói
đối thoại trên màn hình cách đó 10 mét, cô ngẩng đầu lên liếc một cái,
hoàn toàn không hiểu được bộ phim điện ảnh không biết tên đang nói về
cái gì, cô theo thói quen cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh.
Khi mọi thứ vượt qua giới hạn sẽ khiến
người ta khó có thể tiếp nhận, âm thanh cũng như thế, tiếng nhạc vốn dĩ
êm tai hòa lẫn với tiếng đối thoại sẽ biến thành một hỗn hợp không hài
hòa, trở thành tạp âm chói tai, cô uể oải và khó chịu, tắt cả hai cái
đi.
Kỳ thật thứ làm người ta tâm phiền ý loạn không phải là âm nhạc, mà là chính mình.
Con tim bao năm trôi qua trong yên lặng đã lâu chưa thử qua sự xao động lớn như thế, lâu đến nỗi cô cũng không nhớ lần cuối cùng mình khó chịu là vào năm nào, tất cả mọi ngóc ngách trong trái tim từ nhiều năm trước đã già cỗi mất cảm giác, khi đó chỉ mong từ giờ cho đến trăm năm về già thế giới của mình vĩnh viễn tĩnh lặng như
mặt nước, cuộc đời này đừng nổi sóng một lần nữa.
Mấy đêm bao mối phiền muộn lại rủ nhau tới, làm cô khó thể kháng cự.
Ra khỏi phòng nghe nhìn, xuống tầng, đi ra ngoài, bước chậm trong bầu trời đêm mùa hạ mênh mông rộng lớn.
Rốt cục vẫn không thể áp chế tâm trạng
lắng lại, cô phải tự nói với chính bản thân mình, Ôn Noãn, không được
rung động, nhất định phải khống chế, đừng hỗn loạn, đừng để suy nghĩ đó
lại một lần nữa trở thành sự thật, đừng tồn tại khát khao với hiện tại
hay tương lai, không được đánh cuộc, một trái tim chiếm một nửa là