
ần?”
“Tại sao lại hỏi cái này.”
“Trả lời tôi.”
Cô lưỡng lự một chút:”Một hai lần đi, tôi cũng không nhớ rõ.”
“Lúc nào?”
Cô nhíu mày, giọng nói có chút khàn khàn:”Tôi không muốn nói.”
“Ôn Nhu nói, tối hôm đó là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy cô khóc.”
Đáy lòng kia do tất cả những dây thần
kinh trong cơ thể quấn quít tạo thành, sợi dây cung đau đớn mười năm
cũng không thể bị chạm đến, tại thời khắc này, bỗng nhiên bị chặt đứt.
Cô mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn anh, sự xa
cách đến mức khoảng cách xa lạ hai mét giữa cô và anh giống như hai thế
âm dương không thể vượt qua, con ngươi ẩn chứa sự khó chịu, trên mặt
dường như lộ ra một nụ cười lạnh hoàn toàn không hợp với hình tượng
thanh nhã nhiều năm:”Anh cho rằng tôi khóc là vì anh?”
Miệng anh cong lên thành một vòng cung:”Chẳng lẽ—-không phải?”
“Tin tôi đi, dù cho có xếp hàng đến hệ ngân hà cũng không đến lượt anh.”
Chiếm Nam Huyền không tức giận trái lại
còn cười, chỉ là nụ cười sáng lạn trên môi kia không hợp chút nào với
con ngươi lạnh băng:”Điều ấy tôi tin là thật, vị trí đầu tiên trong lòng cô mãi mãi là Chu Lâm Lộ? Vì thế cho nên dù thế nào cô cũng sẽ không mở miệng với tôi? Cho dù có chuyện gì cô mãi mãi vẫn chỉ đi tìm hắn, có
đúng như vậy không?”
Cô nghẹn cứng lại:”Tôi không hiểu ý anh.”
“Cô không hiểu, anh lạnh lùng cười
nhạo:”Không phải là cô bảo Chu Lâm Lộ thu nhận Quách Như Khiêm sao? Ôn
Noãn, cô càng ngày càng giỏi.”
Cô mất tự nhiên quay đầu đi chỗ
khác:”Quách Như Khiêm có phần tham gia vào dự án kia, sau này khi Đại
Trung thực hiện cũng cần nhân công, chuyện của bọn họ đâu liên quan gì
tới tôi?”
“Cô còn nói dối tôi? Cô thông cảm cho
bọn họ, cô không muốn đuổi cùng giết tận, có thể! Nhưng tại sao không
nói trực tiếp với tôi? Cô còn chưa mở miệng đã chắc chắn tôi không đồng
ý? Hay là cô thà đối địch với tôi còn hơn thiếu tôi nửa điểm ân tình? Cô cứ như vậy không muốn có bất kì gút mắc gì với tôi?”
Cô cắn môi, không nói một tiếng.
Nhìn gương mặt trốn tránh của cô không
có bất kì một ý định giải thích nào, sự cáu giận lạnh lẽo phút chốc từ
ngực lan lên tận trên, anh cắn chặt môi chuyển dời tầm mắt, hai người
vẫn không nhúc nhích, trong không gian rộng rãi yên lặng không tiếng
động, vài phút sau anh đứng dậy khỏi ghế da, đột nhiên cầm lấy tập hồ sơ to đùng trên mặt bàn ném thẳng về phía cửa kính, trong tiếng “Bốp” vang lên anh cầm lấy chìa khóa xe bỏ đi.
Chủ nhật Ôn Noãn vẫn như thường lệ ở
nhà, đi ngang qua phòng ăn, tỉ mỉ chuẩn bị làm năm sáu món, đặt tất cả
vào cái đĩa sứ tráng men hoa xanh tinh xảo, bày trên bàn ăn trong cực
kì đẹp mắt, lúc làm xong đã là giữa trưa.
Đột nhiên, Ôn Nhu không gọi bất chợt đến.
Dưới sự kinh ngạc của cô, Ôn Nhu trừng
to hai mắt:”Tại sao có một mình mà làm nhiều đồ ăn vậy, hôm nay là ngày
gì thế? Hay là mày hiểu lòng tao biết tao sẽ đến?”
Ôn Noãn gắp thêm đồ ăn cho chị, trước sau vẫn là chị em, có gì mà phải oán hận?
Ôn Nhu lại nhìn đồ ăn trên mặt bàn, liếc cô:”Không phải là tại mày cô đơn đấy chứ?”
Ôn Noãn cười:”Đúng vậy, sao lại không,
chị không đến em nhất định sẽ cô đơn, phụ nữ nấu cơm cũng như nhành mai
thời xưa, đều cần người thưởng thức, nếu không một cành bị bẻ, trên trời dưới đất không ai che chở, quả thật cô đơn đến chết già.”
“Nếu là tao, tao nhất định không làm
người ngắt mai, chỉ làm người thưởng mai, ví dụ như lấy bạc mua 1, 2, 3, 4, 5 mĩ nam về, bắt bọn họ mỗi ngày nấu cơm cho tao, nhà này không tốt thì đi nhà khác, thế nào cũng không cô đơn được.”
Ôn Noãn vui vẻ:”Xem ra gần đây kiếm được không ít?” Có thể nuôi được 1, 2, 3, 4, 5 mĩ nam.
“Thời điểm tốt chưa từng thấy, cho dù khi bắt đầu phiên giao dịch có giảm mấy trăm điểm thì cũng sẽ tăng lên thôi.”
“Nghe nói không chỉ có các chị, ngay cả 100% các hộ lẻ cũng thắng tiền.”
“Trong xu thế chung còn có người thua, đời này nhất định không nên đụng vào cổ phiếu.”
“Nếu mỗi người đều thắng, vậy người thua là ai?”
“Đương nhiên là người nhận stick cuối cùng.”
“Ai, hiểu rồi.” Người thua đương nhiên là người mua vào với mức giá cao nhất.
“Cho dù là Mĩ, Nhật Bản hay là Hong
Kong, Đài Loan, Singapore, toàn cầu đều đã tạo thành thần thoại trong
thị trường chứng khoán, chỉ số trong một khoảng thời gian tăng đến mức
không ai tin nổi, quá trình này chính là no chết gan lớn, đói chết nhát
gan, chết tránh xa thương trường, chết vì lòng tham không đáy.”
Ai cũng không biết số điểm ngày càng
tăng cao đến khi nào dừng lại, có lẽ sẽ qua mấy ngàn điểm, có lẽ sẽ qua
chục nghìn điểm, có lẽ chỉ hơn mấy trăm điểm, hoặc có lẽ là ngay ngày
mai.
Luôn có một sự kết thúc, luôn luôn như
vậy, khi một người nào đó mua vào với giá cao nhất, đột nhiên lúc ấy, có khi chỉ là trong vài nháy mắt mà thôi, sắc phong vân biến đổi đảo giá
điên cuồng.
Tất cả cổ phiếu trong tay cho dù có hạ
giá tới mức thấp nhất cũng không cản nổi tốc độ ngã xuống của nó, hệ
thống cũng sẽ vì sử dụng quá mức bởi bị giáng đòn nặng mà hỏng, trên màn hình giao dịch điện tử con số thay đổi cực nhanh làm người ta không thể thấy rõ, chỉ cần do dự một giây gi