
ư dòng nước, nhưng công ty lại xảy ra chuyện kì lạ.
Ôn Noãn nhìn bản hợp đồng và kế hoạch
trên tay mình, không thể hiểu nổi tại sao mấy ngày liên tiếp đều là như
thế, gần trưa rốt cục cũng có thời gian rảnh, cô đi tìm Cao Phóng hỏi
thẳng vào vấn đề:”Tại sao Thiển Vũ lại tranh dự án với Đại Trung?” Trùng hợp một hai lần cô có thể hiểu, nhưng dạo này đây đã là cái thứ năm.
“Lần trước Đại Trung cướp dự án của Ích
Chúng vốn đã nằm gọn trong tay chúng ta, các đồng nghiệp ở bộ phận kinh
doanh vất vả một tháng kết quả lại bị Chu Lệnh Hồng nẫng tay trên, trong lòng mọi người vô cùng tức giận, cũng bắt tay vào phá hoại hợp đồng của Đại Trung, Đại Trung lại qua tranh, đi đi lại lại cứ tranh nhau như vậy thôi.”
Ôn Noãn nhíu mày, cũng không phải là trẻ con đánh nhau giận dỗi, mỗi vụ làm ăn đều phải hao tốn rất nhiều sức
người sức của, không tiếc vốn gốc tranh đi đoạt lại như vậy, chỉ sợ cuối cùng cả hai đều bị thua thiệt.
“Tổng giám đốc biết không?” Cô hỏi.
Cao Phóng nở nụ cười:”Cô cho rằng cậu ta không biết?”
Ôn Noãn cụt hứng im lặng, thì ra vốn
không liên quan đến bộ phận kinh doanh, chiến tranh là một tay Chiếm Nam Huyền khởi xướng, chỉ không biết là nhằm vào Chu Lệnh Hồng hay Chu Lâm
Lộ mà thôi, nhưng kết quả cuối cùng cũng giống nhau, thứ anh dựa vào tài lực hùng hậu muốn công kích chính là cả công ty Đại Trung.
“Ôn Noãn, có thể hỏi cô một chuyện không?”
“Xin cứ nói.”
Cao Phóng lơ đãng nói:”Thời gian cô ở
tầng 66 ngắn như vậy, sao lại có thể làm việc ăn ý kinh người với Chiếm
Nam Huyền đến thế?” Phải biết rằng bất cứ thư kí nào của cậu ta ít nhất
cũng phải mất nửa năm mới có thể tạm quen tính nết của cậu ta.
Ôn Noãn ngẩn người, chuyện này nên trả lời thế nào đây? Nói mình thông minh tuyệt đỉnh? Hay là nói mình giỏi hiểu ý người khác?
Cao Phóng cười:”Cô không trả lời cũng không sao, tôi đơn giản chỉ tò mò thôi.”
Nghĩ một lúc, cô nói:’Tôi quen anh ấy từ trước. Tôi đi đưa bản hợp đồng này cho bộ phận tư pháp, tí nữa nói
chuyện với anh.” Không muốn nói tiếp, đành phải tìm cớ bỏ chạy lấy
người.
Cao Phóng cười nhìn cô rời đi.
Khi đi ra khỏi bộ phận tư pháp còn 10
phút nữa là tan tầm, Ôn Noãn không lên lầu nữa mà trực tiếp đi đến
cantin, trên đường đi qua chiếc cầu hành lang tầng 4, cô đi vào vườn hoa trên không ở ngoài cây cầu, tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi xuống một cái
ghế sắt nghỉ ngơi, nhìn những bông hoa xa gần không biết tên.
Cho dù Cao Phóng không nói ra Ôn Noãn
cũng biết trong lòng anh ta đã suy nghĩ cái gì, thứ anh ta tò mò chính
là tại sao Chiếm Nam Huyền biết rõ quan hệ của cô và Chu Lâm Lộ mà vẫn
bổ nhiệm cô không chút phòng vệ, tại sao trong vụ làm ăn lần trước, cho
dù xảy ra chuyện gì từ đầu đến cuối anh vẫn không hề nghi ngờ cô.
Cái đó đương nhiên là có ngọn nguồn.
Mỗi một việc xảy ra trên người chúng ta, kỳ thật tất cả đều đã được định sẵn.
Ví dụ như nói, vận mệnh an bài một người nào đó quen biết A, có thể là vì để anh ta thông qua A để quen được B,
sở dĩ để anh ta quen B, có thể là vì thông qua B anh ta có thể có được
một công việc nào đó, hoặc có thể trợ giúp anh ta chuyện gì, hoặc đạt
được ý muốn của anh ta, sau đó anh ta lại quen C, mà C này có thể mang
đến bất hạnh cho anh ta, mà bất hạnh này có thể chính là kiếp nợ của anh ta.
Hoặc là, người nào đó vừa quen A, lại
vừa quen B, sau đó nhờ anh ta mà A, B quen nhau, sự quen biết này từ nay về sau sẽ làm thay đổi vận mệnh của A và B—–giống như cô, Chiếm Nam
Huyền và Bạc Nhất Tâm.
Cô hồi trước qua Ôn Nhu quen với Chiếm
Nam Huyền, sau đó Chiếm Nam Huyền lại qua cô mà biết Bạc Nhất Tâm, có lẽ ông trời để cô, Chiếm Nam Huyền, Bạc Nhất Tâm ở những nơi khác nhau lại gặp gỡ trong vòng tròn luẩn quẩn, đúng là muốn qua cô để thành toàn
tình duyên cho hai người kia?
Quan hệ giữa người với người cứ ảnh
hưởng đến nhau như vậy, một móc cài một móc, cuối cùng tạo nên một vòng
không ai có thể chạy thoát.
Khi đang suy nghĩ ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói thấp vọng lại từ gần đây.
“Thật sự không phải là em cố ý, em không biết là sẽ như vậy.” Một tiếng khóc nức nở mang theo hối hận và sợ hãi, dường như đến từ người cô quen.
Cô nhìn xung quanh, xác định tiếng nói chuyện phát ra từ phía sau vách hòn non bộ xanh biếc liên miên hoa nở rực rỡ.
“Đừng lo, nói rõ ràng thì sẽ không sao.” Giọng nam đáp lại hòa nhã này dường như cũng không xa lạ.
“Bạc tiểu thư nói muốn tìm em uống chén
trà tâm sự, em nghĩ cô ấy là bạn gái Chiếm lão đại dù sao cũng không thể đắc tội được, hơn nữa trong lòng em nghĩ có thể là cô ấy muốn biết
trong công ty còn ai thích Chiếm lão đại, hơn nữa khi cô ấy đi tới cũng
giống vẻ chỉ tiện miệng hỏi thôi, cho nên em liền nói chuyện của Đỗ Tâm
Đồng cho cô ấy, em còn cố ý không nói gì về chị Ôn, thật đấy, không phải em cố ý đâm chọc đâu!”
“Đừng lo, Ôn Noãn không phải là người hẹp hòi, chỉ cần thẳng thắn nói cho cô ấy là sẽ không có việc gì.”
“Nhưng mà….chị ấy không để ý đến em, em
có vài chuyện muốn nói với chị ấy, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng khách khí của chị ấy trong lòng lại cảm thấy sợ