Duck hunt
Huyền Của Ôn Noãn

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323063

Bình chọn: 8.00/10/306 lượt.

ồi lại bỏ đi không nói một câu với cô……là ngày kỷ niệm hai người chia tay, lễ Đoan Ngọ mười năm trước, năm cô 15 tuổi anh 18 tuổi, hai người chia tay ở dưới tầng nhà cô ở trước

kia.

Cô như cười trống rỗng:”Anh nửa đêm chạy tới tìm tôi ôn chuyện?” Nhưng mà, cô đã sớm không còn nhớ rõ chuyện trước kia.

“Đương nhiên là không.” Khóe môi anh

cong lên thành hình một mảnh trăng lạnh lẽo:”Tôi đến đây đơn thuần chỉ

muốn làm rõ một việc.”

“Việc gì?”

“Tôi không hiểu được, lần trước ở câu

lạc bộ Đằng Mạt, thủ đoạn cô dùng để quyến rũ Lũng Bản Thứ Sơn tại sao

lại thành thục như vậy? Cho nên muốn tự mình đến học tập kỹ xảo của cô

một chút, hy vọng có thể tìm được đáp án cởi bỏ mối băn khoăn trong

lòng, chỉ là không ngờ tối nay cô lại có khách rồi.”

Từ ngữ khinh miệt châm biếm làm cô không giữ nổi nụ cười yếu ớt, im lặng tự hỏi chính mình, cảm thấy đau lòng

không? Đáp án là, không, có gì mà phải đau chứ, anh muốn nói thì cứ để

anh nói là được.

“Đã quấy rầy cô, ngại quá, nhưng tôi vốn cho rằng, người cô thực sự muốn quyến rũ không phải Lũng Bản thứ Sơn mà chắc hẳn là tôi.” Mỗi một câu nói ra từ miệng anh đều hung dữ dọa

người,”Cho nên tôi còn một nghi vấn, tại sao cô còn chưa quyến rũ được

tôi, đã ở trong này đấu hiệp mới? Chẳng lẽ thật sự đúng như lời cô nói,

tôi và hắn đều là tình nhân hạng nhất? Cho nên khi không có hắn thì còn

tôi, khi không có tôi thì còn hắn?”

Cô cụp mắt xuống,”Tôi quyến rũ anh khi nào?”

Đột nhiên anh vươn tay ra, nắm cằm cô ép cô nhìn anh, lực mạnh khiến cô cảm thấy đau đớn, đối mắt giống như lưỡi dao lạnh sắc bén, miệng anh nói nhấn mạnh từng chữ lạnh như băng.

“Cô không phải rất biết cách che dấu

mình sao? Không phải cô luôn bình yên tự tại sao? Nhưng vì cái gì lại lộ ra cảm xúc lơ đãng ở trước mặt tôi? Cô cố gắng thể hiện bản thân tài

năng xuất chúng trong công ty, bài hát cô nghe, nước mắt của cô, cô gối

lên tay tôi, cô như có như không trêu chọc tôi, toàn bộ những điều đó là để tôi cảm thấy cô vẫn nhớ chưa quên, chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp? Một chút cũng không phải là do cô cố ý?”

Ôn Noãn nhìn anh chăm chú, chỉ cảm thấy không còn lời nào để nói, tội danh đã bị anh dính lạnh ở trên lưng.

“Chính là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như

vậy, đây chính là vũ khí của cô với đàn ông để mọi việc thuận lợi? Lại

đây, bảo bối, chính miệng nói cho anh nghe, em vào Thiển Vũ cho tới nay

không phải là vì anh, tâm cơ trêu đùa này của em đối với anh không phải

là vì muốn anh lần thứ hai để ý đến em, em từ trước tới nay chưa từng có một biểu hiện nào không thể bỏ chuyện trong lòng xuống, càng chưa từng

ám chỉ rằng em vẫn âm thầm chờ anh, em chắc chắn chưa từng một lần hy

vọng anh sẽ trở về bên em, đến đây, tự mình nói cho anh biết, tất cả

những điều đó, em toàn bộ đều chưa làm.”

Cô suýt quên anh có lối tư duy nhất quán kín đáo bao nhiêu và tài ăn nói giỏi hùng biện thế nào, trong chớp mắt

cô bị anh thuyết phục, tí nữa thừa nhận những điều anh chỉ trích cô là

hành vi phạm tội, mỗi điều mỗi tội đều là trong lúc cô không để tâm hoặc vô ý phạm phải anh.

Anh nắm chặt lấy cằm cô, chất vấn sắc bén như vạn mũi tên đâm vào ngực cô.

“Tại sao không nói lời nào? Hay là em

không thể phủ nhận? Nói cho anh biết, em rõ ràng gần đây đã phát ra ám

chỉ mời anh, tại sao trong phòng lại có thằng đàn ông khác? Chẳng lẽ em

thật sự thích ba người? Thật sự muốn hai người bọn anh đồng thời hầu hạ

em? Không như vậy thì không thể thỏa mãn trái tim phóng đãng của em?”

Cô dùng hết toàn lực gạt tay anh ra,

khung xương đau nhức như bị bóp nát, cằm có lẽ đã lưu lại vết máu ngưng, nhưng mà không sao, vết thương sâu rồi sẽ lành, vết sẹo rồi sẽ phai,

mọi chuyện rồi sẽ qua đi, ký ức rồi sẽ biến mất.

Cho dù trái tim rõ ràng đã bị xé nát rồi xát muối, cuối cùng nhất định cũng sẽ khỏe lại.

Chỉ cần thời gian thôi, cô đã sớm thử qua rồi.

Cố gắng làm ngữ khí bình ổn, cô hỏi:”Anh nói xong chưa?”

Lửa giận trong mắt anh vẫn xoáy dữ dội

cuồng loạn như trước, nhiều chỗ ánh sáng đã biến thành lửa cháy thiêu

đốt, áp bức khiến cô không thở nổi:”Chính miệng nói cho anh một lần,

trên thế giới này, em duy nhất chỉ yêu hắn ta?!”

Cô cố gắng lại mỉm cười, chỉ vì câu nói này, mà anh đem cô ra xúc phạm từ đỉnh đầu đến ngón chân.

“Nam Huyền.” Đã bao nhiêu năm, cô không gọi cái tên này, một giây kia trái tim xót xa:”Em và Lâm Lộ đã bàn chuyện cưới xin.”

Anh không nói gì, xoay người bỏ đi.

Cô bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa thang máy tự động khép lại và bóng dáng cứng ngắc của anh, cách biệt hai người.

Chu Lâm Lộ mở cửa kéo cô vào nhà, hai

mắt nheo lại nhìn kĩ cô:”Nói cho anh biết hắn nhìn thấy nước mắt của em

khi nào? Anh hầu như cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy em cười, chưa thấy em khóc.”

Cô cầm lấy tay anh ta,”Lâm Lộ, chúng ta kết hôn đi.” Không có cách nào có thể dễ dàng giải quyết mọi chuyện hơn cách này.

Trên gương mặt tuấn tú của Chu Lâm Lộ

mang theo sự hậm hực cùng giọng điệu mỉa mai:”Hắn chuẩn xác không nhầm

nói trúng lòng em, căn bản em không quên được hắn, phải không? Cho nên

em mới thẹn quá hóa