XtGem Forum catalog
Huyền Của Ôn Noãn

Huyền Của Ôn Noãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323030

Bình chọn: 8.00/10/303 lượt.

ó gặp, ngày đêm làm việc vất vả khiến tao chỉ còn lại nửa cái mạng tàn tạ, mày nói tao có

bận không?”

“Cũng được, ít ra còn nửa cái mạng để mỗi ngày nhìn tiền lên như thuyền gặp lũ. Cuối tuần tới ăn cơm chứ?”

Ôn Nhu bỗng nhiên hỏi lại:”Tại sao mày không bao giờ đến chỗ của chị?”

Ôn Noãn giật mình, vội đáp:”Bởi vì chị có bao giờ nấu cơm đâu, em đến ăn gió Tây Bắc à?”

Ôn Nhu im lặng, gợi sang chuyện khác:”Tối hôm lễ Đoan Ngọ, Chiếm Nam Huyền ở dưới nhà mày.”

“Anh ấy năm nay đã hai mươi tám tuổi tuổi.” Không phải mười tám tuổi.

“Tin hay không tùy mày. Không phải là tao dẫn cậu ta đến.” Lúc cô tới xe cậu ta đã đỗ ở đấy rồi.

“Đừng nói về anh ấy nữa, lúc nãy em tìm được vài món ngon, chị muốn ăn trai vani chanh hay là bò bít tết?”

Ôn Nhu đột nhiên nổi giận:”Nếu cho đến

tận lúc này rồi mà mày vẫn không muốn nói, vậy cứ như thế đi.” Trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Ôn Noãn ngây người rất lâu, mới đặt ống nghe trở lại chỗ cũ.

Ba năm trước, từ khi cô trở về học thậm

chí đến bây giờ đã đi làm, Ôn Nhu đã từng trói buộc cả trái tim mình vào cũng một chỗ với cô, có lẽ dù rằng thời gian trả giá chưa từng ngừng

lại, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đạt được khát vọng cô đáp lại như

mong muốn, Ôn Nhu hết lòng giúp đỡ rốt cục cũng cảm thấy vất vả và chán

chường, không còn lòng dạ nào quan tâm, không hợp liền tỏ rõ thái độ.

Cuối tuần Ôn Noãn vẫn dậy sớm như trước, đi vào thư phòng rồi không đi ra nữa.

Cô từ nhỏ đã học tranh truyền thống Trung Quốc, hoa điểu ngư trùng, lối vẽ công bút tỉ mỉ chau chuốt, không gì không biết.

Lót tờ giấy Tuyên Thành xuống, rót lọ

mực ra, chuẩn bị tốt màu vẽ và một ít nước, lấy cây bút mềm trên giá bút xuống, lôi một tập báo từ trong ngăn kéo ra, cô rất ít khi tạo cấu tứ

cho tác phẩm của mình, phần lớn mọi khi đều như bây giờ, xem sách tranh

hoặc vẽ theo mẫu, đơn giản đến mức không cần tốn một chút suy nghĩ,

trong cuộc sống hàng ngày, chút thú vui nho nhỏ ấy đối với cô có ít còn

hơn không.

Vẽ xong tranh đặt bút xuống, sau đó lấy

ra một con dấu bằng đá vàng hình chữ nhật, mặt đá nhẵn bóng thể hiện con dấu bằng đá này đã được ngắm ngía không biết bao nhiêu năm, trên mặt

khắc bốn chữ triện, sau khi ấn xong cô chăm chú nhìn vài chữ kia, ước

chừng nhìn lâu hơn nửa giờ.

Sau khi làm khô bức tranh, cô úp ngược

tờ giấy lại, trộn hồ đặc với nước tạo thành một hỗn hợp loãng, lấy chổi

lông quét hồ dính, phết nhiều ở mặt sau bức tranh, nhìn từng vết thấm

ướt trên tờ giấy Tuyên Thành, giống như đang ngâm trong biển ý tưởng.

Sau khi quét đều toàn bộ lại mang ra

hong khô, sau đó lấy tranh cuộn có hai đầu ấn, lấy tè trung gian bức

tranh quét ướt mặt sau, tỉ mỉ từng chút từng chút một phết lên.

Lấy cái chổi khô ra, nhẹ nhàng chậm rãi

quét từ trên xuống dưới, từ đường trung tuyến sang hai bên, chỉ có làm

như vậy mới có thể làm bức tranh sau khi đã hong khô mặt ngoài trơn nhẵn không dấu tích, không làm xuất hiện bọt khí.

Treo đến giữa trưa thì đã khô hết.

Gỡ một đầu bức tranh chậm rãi thu xuống, sau khi cuộn xong lấy giấy dầu quấn vài vòng, đóng kín, để vào cái bình Thanh Hoa Mai cao nửa người cạnh bàn học, bên cạnh còn có hai bình đựng tranh to giống nhau như đúc, bên trong đã có hơn trăm bức tranh cuộn cô trước nay chưa bao giờ bỏ đi.

Sau khi ăn xong cơm trưa cô như thường

vẫn đến Thiển Vũ, lần này đến trước 10 phút, không chờ Chiếm Nam Huyền,

tự mình vào thang máy nhân viên lên văn phòng.

15 phút sau Chiếm Nam Huyền cũng đến,

vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về phía phòng làm việc của mình, sắc

mặt dịu dàng hiếm thấy, chú tâm đến mức khi đi qua bàn cô cũng không để ý cô đã ở đây, cho đến khi đẩy cửa vào văn phòng một lúc mới nhận ra điều gì, đi vòng lại, gõ gõ lên mặt bàn cô.

Ôn Noãn im lặng theo sát phía sau anh đi vào, nghe thấy tiếng anh nói hơi tức giận:”Cô giúp việc nói hôm qua

khuỷu tay em bị trầy da, tại sao lại không cẩn thận như vậy?”

Dường như bên kia đáp lại gì đó, anh nhíu mày:”Về sau những động tác nguy hiểm như vậy bảo đóng thế làm, đừng để anh lo lắng.”

Giọng điệu trách cứ nhưng lại mang theo sự xót xa lộ ra một chút yêu thương.

Ôn Noãn bước chậm lại, nhìn anh đi đến phía sau bàn làm việc, trước khi anh quay người lại cô cụp mắt xuống.

Anh ngồi vào chiếc ghế da, không biết

bên kia còn nói cái gì, tâm trạng anh vô cùng tốt cười cười:”Vậy được

rồi, ngoan một chút, hai ngày nữa anh đến Rome đón em.”

Cứ ôn tồn như vậy một lúc, anh cuối cùng mới cúp điện thoại.

Ôn Noãn lúc này mới đi đến trước bàn, cách chiếc bàn gỗ thô rộng rãi hai mét, tầm mắt của cô dừng lại trên mép bàn đối diện.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi.

“Hả?” Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, đột

nhiên bắt gặp con ngươi chưa hết ý cười của anh, thái độ kia thân thiết như có như không, lại giống như đôi mắt lạnh cách muôn ngàn núi trở

chăm chú nhìn cô, không muốn xác định, con ngươi cô lập tức dời đi chỗ

khác.

Khóe miệng khẽ cong, anh nói:”Cô không sao chứ, thế nào lại giống như đang hốt hoảng vậy?”

“Anh tìm tôi có việc?” Cô hỏi lại.

Anh không lên tiếng, một lúc sau, đột nhiên nói:”Cô đã khóc mấy l