
hãi, không dám nói gì….em thực sự rất khó chịu, cho nên mới…mới tìm anh…”
Ôn Noãn lặng lẽ đứng dậy, im lặng rời đi, trở về hành lang cây cầu trên không.
Nhìn qua lớp kính thủy tinh màu xanh,
bầu trời quang đãng ánh mặt trời chiếu khắp nơi, tâm trạng mù mờ mấy
ngày nay cũng bị phá ra một cái khe, vốn tưởng rằng mỗi một người bị
người bên cạnh phản bội từ khi sinh ra đã là số mệnh, nhưng thì ra, ít
nhiều vẫn còn ngoại lệ.
Thời gian ăn cơm trưa đã muộn, trong nhà ăn lịch sự sạch sẽ của công nhân viên chức chỉ còn lác đác vài bóng
người, cô chọn một chỗ cạnh cửa sổ, phục vụ lập tức đưa món ăn tới, cô
vừa mới ngồi xuống, đã thấy Đỗ Tâm Đồng chạy tới đón ở một góc phòng
không ai chú ý, tựa như đã đợi cô rất lâu.
“Có thể nói chuyện với cô không?” Đỗ Tâm Đồng hỏi.
Thời thế tạo con người cũng đả thương
con người, bây giờ khuôn mặt cô ta tiều tụy, sự kiêu ngạo đã sớm mất
hết, trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu khép nép, Ôn Noãn bình thản
nói:”Cô tìm nhầm người rồi.” Người cô ta nên tìm là Bạc Nhất Tâm mới
đúng.
Đỗ Tâm Đồng không chờ cô mời ngồi xuống chỗ đối diện cô.
“Bạc Nhất Tâm vốn đồng ý với tôi nếu gặp chuyện không may cô ấy sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, nhưng mấy hôm nay
tôi không thể gọi được cho cô ấy, hôm nay là thời hạn cuối cùng tôi và
Như Khiêm phải rời đi, tôi thật sự hết cách mới phải tìm đến cô….Chiếm
tổng muốn đuổi việc tôi, tôi không có gì oán hận, nhưng là tôi ngu ngốc
cam tâm bị người ta lợi dụng, tôi biết, nhưng Như Khiêm vì tôi mà bị
liên lụy, anh ấy căn bản không biết gì hết, tôi xin cô hãy tha thứ cho
anh ấy.”
“Cô nói quá rồi. Cho dù cô tin hay
không, chuyện này tôi không để ở trong lòng.” Tha thứ hay không tha thứ
không quan trọng, cho dù là với Đỗ Tâm Đồng hay Quách Như Khiêm cô hoàn
toàn đều không có cảm giác, trước kia là đồng nghiệp trong công ty, hôm
nay cũng vậy, không hơn, hận một người phải trả giá tinh thần quá lớn,
cô hà tất phải làm chuyện mất nhiều hơn được.
“Vậy cô có thể cầu xin Chiếm tổng giúp
không, để Như Khiêm được tiếp tục ở lại trong công ty? Anh ấy là nòng
cốt của bộ phận kĩ thuật, cho dù anh ấy không có công lao nhưng cũng có
khổ lao, cho dù giáng chức hay điều đến vùng sâu vùng xa cũng được, chỉ
cần đừng đuổi anh ấy.”
Thiển Vũ thành lập mười năm chưa từng
đuổi một nhân viên nào, cho dù Quản Dịch có cho bọn họ cách từ chức để
chạy lấy người, nhưng sau này khi đi xin việc ở các công ty khác bọn họ cũng rất khó tự bào chữa, hơn nữa Quách Như Khiêm là làm về kĩ thuật,
nếu cứ rời khỏi Thiển Vũ như vậy, chẳng khác nào không thể sống yên ở
nơi này.
“Coi như là tôi cầu xin cô.” Thái độ
quật cường của Đỗ Tâm Đồng khiến cô phải chú ý, giống như bây giờ Ôn
Noãn có bắt cô phải ba quỳ chín lạy, cô ta cũng sẽ không do dự.
Ôn Noãn nhẹ nhàng thở dài, trước khi bọn họ làm việc này tại sao không nghĩ tới tiền đồ của mình sẽ bị mất, mất
bò mới lo làm chuồng không phải lúc nào cũng có thể sửa được, cô bình
tĩnh nói:”Không phải là tôi không muốn giúp cô, mà là chuyện tới nước
này nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.”
Ngoài cách này ra, không còn cách nào khác có thể hạ hỏa trong lòng Phan Duy An của Ích Chúng.
Cho dù tổn thất của Thiển Vũ không phải
tất cả đều do bọn họ gây ra, nhưng Chiếm Nam Huyền ở trên cương vị một
doanh nhân, đừng nói chỉ là hai người bọn họ, nếu cần phải đuổi việc tất cả mọi người trong bộ phận kĩ thuật, để bảo vệ danh dự của công ty anh
cũng sẽ quyết đoán hành sự, hậu quả như vậy khôn khéo như Đỗ Tâm Đồng
tại sao trước đó không đoán ra? Mà vẫn cố tình ôm may mắn đi lấy thân
thử nghiệm.
Đỗ Tâm Đồng mặt trắng bệch, sự thật đã
bày rõ rành rành trước mắt, cho dù là cô ta hay là Quách Như Khiêm, đã
chắc chắn không còn khả năng tiếp tục ở lại Thiển Vũ, cô ta nắm chặt tay không nói gì, thần sắc tuyệt vọng và bất lực, một lát sau cô ta đứng
dậy, hơi cúi đầu trước Ôn Noãn:”Thật xin lỗi.”
Cũng không nói nhiều, nói xong ba chữ này liền xoay người rời đi.
Ôn Noãn tiếp tục ăn cơm, tốc độ chậm tựa như đang suy nghĩ gì đó, ăn xong cô buông đũa xuống, lấy khăn lau miệng và đầu ngón tay, cô cầm lấy điện thoại.
“Lâm Lộ? Có chuyện muốn thương lượng với anh một chút.”
Đỗ Tâm Đồng và Quách Như Khiêm buồn bã đúng hạn biến mất khỏi Thiển Vũ.
Đinh Tiểu Đại cuối cùng cũng không bị
điều đi, nhưng không khí tầng 66 đã không thể so nổi với hồi trước, tuy
rằng Ôn Noãn vẫn ôn hòa khách khí lễ độ nhưng khi Đinh Tiểu Đại nói
chuyện với cô không tự chủ được mang theo một chút cẩn thận.
Cho dù là tình yêu tình bạn hay tình
thân, đều là những thứ dễ vỡ, một khi đã xuất hiện vết nứt sẽ rất khó
khôi phục lại nguyên trạng.
Cho dù là ai có lỗi với ai, vết nứt kia như một con dao hai lưỡi, một lưỡi đả thương người, một lưỡi làm thương mình.
Mọi ngày vẫn như lúc trước, chỉ ngoại trừ Đỗ Tâm Đồng gửi cho cô một tấm thiệp cảm ơn từ nơi khác.
Còn Ôn Nhu, đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Ôn Noãn gọi điện thoại cho cô:”Vẫn bận lắm à?”
Ôn Nhu liên tục tố khổ:”Thị trường chứng khoán mỗi ngày đều tăng giá, cảnh như vậy vạn năm kh