
ỏ nơi đây, nhưng dáng người yểu điệu thích hợp
nhất để hôn môi, lại lả lướt mềm mại khiến người ta phải liên tục nghĩ
vẩn vơ, hơn nữa nụ cười rạng rỡ và giọng nói nhẹ nhàng của cô, một lần
gặp mặt ngắn ngủi, đã làm rung động trái tim Lũng Bản Thứ Sơn.
Hắn không chút do dự nắm lấy tay cô:”Vị tiểu thư này là——“
Chiếm Nam Huyền ngồi trên chiếc ghế sofa sang trọng tám người cong khóe môi, áo khoác tây phục để sang một bên,
cúc áo sơ mi màu trắng đã cởi, cà vạt cũng đã kéo xuống, đàn ông luôn
gợi cảm nhất trong lúc lười biếng, ngẩng nửa mặt, ánh mắt cũng lười nhác y hệt dáng vẻ của anh, sau khi nhìn thấy cô không dời đi:”Thư kí riêng
mới của tôi, Ôn Noãn.”
Tiếng cửa lại vang lên, bốn cô gái xinh
đẹp như hoa tươi cười cùng bước vào:”Chào các sếp, em là Oanh Oanh, đây
là Yến Yến, Hoan Hoan và Hỉ Hỉ.” Trong phút chốc tiếng nũng nịu nổi lên
khắp bốn phía, vô cùng náo nhiệt.
Tránh đi ánh mắt hơi kinh ngạc của Chiếm Nam Huyền sau đó quay đầu lại con ngươi đã trở nên trở nên lãnh đạm, Ôn Noãn cụp mắt dấu đi khóe môi hơi cong giống như anh đã từng làm.
Anh bắt cô đến, ăn bổng lộc của vua sao
có thể không theo? Chỉ là, căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình cô tiếp khách không phải quá mức đơn điệu nhàm chán đi.
Bốn cô gái xinh đẹp nhanh chóng đi đến
ngồi xuống bên cạnh hai vị tuấn nam, bộ ngực sữa cao vút nửa hở cố ý vô
tình cọ vào cánh tay bọn họ, Oanh Oanh cầm bình rượu trên bàn, không
nhịn được kêu lên:”Woa, Chiếm tổng ngài gọi rượu vang Beatrice Fort ủ 78 năm.”
Ôn Noãn thừa dịp nói;”Vậy các cô còn không mau kính hai ông chủ một ly.”
Yến Yến làm nũng:”Kính cách nào tuyệt hơn miệng? Hoan Hoan cô nói có đúng không?”
Hoan Hoan đôi mắt quyến rũ như tơ, dán
cả thân mình vào lòng Chiếm Nam Huyền :”Nếu Yến Yến nói miệng là tốt, Hỉ Hỉ chúng ta thử một lần với Chiếm tổng đi.”
Gương mặt Chiếm Nam Huyền lần thứ hai nở nụ cười nhạt lười biếng, cũng không đẩy ra, hai tay ôm lấy Hoan Hoan và Hỉ Hỉ, lòng bàn tay dừng lại trên vòng eo lõa lồ của các cô, uông cạn
ly rượu thủy tinh Hỉ Hỉ đưa đến bên môi, làm Oanh Oanh vỗ tay trầm trồ
khen ngợi, Yến Yến bắt chước theo cũng mời Lũng Bản Thứ Sơn một ly.
“Đến nữa, đến nữa.” Ôn Noãn đáy lòng đầy vui vẻ giúp đỡ:”Là mĩ nữ thì kính mỗi ông chủ ba chén.”
Hoan Hoan cười nói:”Chỉ sợ các sếp không chịu nể mặt thôi.”
Ôn Noãn phất tay lên:”Sợ cái gì, nếu bọn họ không chịu nể mặt, các cô cứ quay lại ép họ nể mặt.”
Mọi người cùng cười to, trong thoáng chốc ăn uống linh đình, cốc chén khẽ kêu.
Các cô gái sau khi vui vẻ cười đùa uống
hết mấy lần rượu bắt đầu đi lại, Yến Yến giúp Lũng Bản Thứ Sơn châm
thuốc, Hoan Hoan đứng dậy hát, Hỉ Hỉ rung chuông gọi người mang thêm
rượu đến.
Thấy bản hợp đồng bị Chiếm Nam Huyền tùy tay vứt ở một bên, Ôn Noãn rót đầy ly, uyển chuyển không xương nhìn về
phía đối diện, “Lũng Bản tiên sinh, tôi kính ngài một ly?”
Lũng Bản Thứ Sơn nhìn chằm chằm vào mắt
cô, giống như đang xác định cô có ý gì, sau một lúc anh ta buông Oanh
Oanh ở khuỷu tay ra, lộ ra vẻ tươi cười mê người:”Chỉ một ly? Tôi còn
tưởng Ôn tiểu thư sẽ kính tôi ba ly cơ.”
“Nếu Lũng Bản tiên sinh đã phân phó, tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh.” Cô cười đáp, mắt không chớp, uống
liên tục ba chén xuống họng.
Các cô gái cao giọng trầm trồ khen ngợi, Oanh Oanh thông minh nói:”Đến đây đến đây, em sẽ thỏa mãn Lũng Bản tiên sinh.”
Lũng Bản Thứ Sơn vô cùng vui vẻ cũng uống cạn ba ly.
Khi bọn họ vui vẻ náo nhiệt Chiếm Nam
Huyền vẫn làm ngơ như trước, giống như hoàn toàn không liên quan đến
anh, chỉ chuyên tâm đưa bàn tay thon dài tiến vào vạt áo Hỉ Hỉ, cái
miệng nhỏ nhắn của Hỉ Hỉ uống đầy rượu rồi sau đó chuyển hết toàn bộ vào trong môi lưỡi của anh, hai người đang chìm đắm trong không gian dịu
dàng.
Mọi người ngồi đây đều đã quen nhìn cảnh phong nguyệt này, tự nhiên sẽ làm như không thấy gì, Oanh Oanh bỏ đi
hát cùng Hoan Hoan, Ôn Noãn đứng dậy đi qua giúp Lũng Bản Thứ Sơn rót
rượu, khi xoay người sợi tóc như nước thả trên má, trong nháy mắt bất
thình lình bị anh ta bắt lấy cổ tay, cô chóng mặt ngã vào trong vòng tay anh ta.
Trong đôi mắt ưng hẹp dài của Lũng Bản
Thứ Sơn nổi lên mờ ám:”Không bằng tôi cũng giúp Ôn tiểu thư uống rượu?”
Nói xong liền bưng ly rượu định uống vào trong miệng.
Nằm trong vòng tay anh ta vẫn không nhúc nhích, Ôn Noãn lẳng lặng nhìn anh ta, cuộc tụ họp hoa nguyệt của tuấn
nam mĩ nữ dạy người ta xa hoa đồi trụy như thế này ư? Tại sao giờ phút
này nội tâm cô lại bình tĩnh như vậy, như biển rộng ngày không gió, lại
giống như cả thế gian đã mất đi, mười năm trước đây đã sớm sống mà không thể yêu.
Lũng Bản Thứ Sơn giật mình, không hiểu
tại sao cô gái một phút trước vừa cố ý tiếp cận hắn, tại sao trong nháy
mắt đôi đồng tử lại trở nên vô cùng bi thương, giống như nỗi đau đã ẩn
dấu rất lâu, khiến người ta không đành lòng nhìn chăm chú, hắn theo bản
năng chuyển dời tầm mắt, nhưng khi ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt âm
trầm tựa tiếu phi tiểu của Chiếm Nam huyền.
Trực giác một chút không thích hợp chồng chất trong lòng Lũng Bản Thứ Sơn tạo